Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ Lập Trạch đang trò chuyện với người khác nửa chừng thì nhận ra Tô Dương đã biến mất.
Chiếc ghế đơn cạnh cửa sổ, nơi cô ngồi ban nãy, giờ không còn bóng dáng ai. Trên bàn, miếng bò Wellington vẫn còn nguyên, chưa hề được động đến, lớp vỏ giòn vàng rộm bao bọc bên ngoài cũng chưa hề bị cắt qua.
Cốc nước ngọt không đường đặt bên cạnh cũng chưa được mở nắp, chỉ còn vài viên đá tan gần hết. Nhưng túi vải nhỏ mà cô đeo theo vẫn còn nằm yên trên ghế.
Từ Lập Trạch lập tức đứng dậy, hành động quá nhanh đến mức suýt va phải Khương Na, cô ta nàng đang ngồi kế bên và cầm điều khiển chọn bài hát.
Khương Na bị va đến nghiêng ngả, tay cầm điều khiển suýt rơi. Cô nàng nhìn Từ Lập Trạch, vừa ngạc nhiên vừa lo lắng hỏi:
"Anh Ba, anh..."
Cô ta còn chưa kịp nói hết câu, Từ Lập Trạch đã bước nhanh qua bàn trà, rời khỏi phòng.
Đôi mắt trang điểm kỹ lưỡng của Khương Na tối lại, nhìn theo bóng lưng của Từ Lập Trạch rồi hỏi Lục Nghiêm Kha:
"Anh Năm, cô gái đi cùng anh Ba là ai vậy?"
Lục Nghiêm Kha đang chơi trò chơi di động với người khác, nghe thế cũng không ngẩng đầu, buột miệng đáp:
"Đó là chị ba của em."
Khương Na ngẩn người, tưởng rằng Lục Nghiêm Kha đùa cợt nên lập tức cười lạnh nói:
"Anh Năm, đừng nói mấy câu đùa lạnh lùng như vậy."
Lục Nghiêm Kha nhân lúc trò chơi tạm ngừng, ngẩng đầu lên liếc nhanh cô nàng, nhướn mày một cách lơ đãng:
"Đùa à? Em đi mà hỏi Từ Lập Trạch, hai người bọn họ đã nhận giấy đăng ký kết hôn rồi, em còn không biết sao?"
Ngay lúc đó, khi Từ Lập Trạch vừa định chạm tay vào tay nắm cửa, thì cửa phòng đã bị người bên ngoài mở ra trước.
Từ Lập Trạch liếc mắt, ngay lập tức nhận ra người bước vào là Trần Kỳ Xuyên.
"Anh định đi đâu à?" Trần Kỳ Xuyên hiếm khi thấy Từ Lập Trạch tỏ ra vội vã như vậy, cứ tưởng có chuyện gì gấp.
Nhưng Từ Lập Trạch chỉ lắc đầu lạnh lùng, tránh sang một bên để Trần Kỳ Xuyên đi vào rồi mới nói:
"Tôi ra ngoài tìm người."
Từ hành lang của phòng VIP đi ra khu vực đại sảnh, ánh mắt của Từ Lập Trạch lướt qua từng bàn ngồi của khách.
Nhưng điều mà anh không ngờ đến nhất là cuối cùng anh lại thấy bóng dáng nhỏ nhắn, mảnh mai của Tô Dương đang đứng ở quầy bar.
Cô đã thay đổi trang phục.
Áo sơ mi trắng và áo vest đen, mái tóc dài ngang vai được cô buộc cao gọn gàng phía sau đầu.
Tại quầy bar, đôi tay mảnh dẻ của cô thoăn thoắt giữa các chai rượu có đủ mọi hình dáng và kích cỡ, động tác rót rượu, pha chế, lắc đều, khuấy trộn và rót ra ly...
Mỗi một động tác đều được cô thực hiện rất gọn gàng, dứt khoát, chẳng hề có chút lộn xộn nào. Ngay cả một người ngoài cuộc như Từ Lập Trạch cũng có thể nhận ra rằng tay nghề pha chế của Tô Dương rất chuyên nghiệp.
Từ Lập Trạch ngỡ ngàng trong vài giây. Khi nhìn thấy Tô Dương nói chuyện với chị Hoa ban nãy, anh cũng đã ngờ ngợ đoán rằng cô từng làm công việc gì ở đây.
Dựa trên thân phận sinh viên đại học và thời gian rảnh rỗi của cô, anh ban đầu chỉ đoán rằng cô có thể làm phục vụ bàn hoặc phụ giúp việc dọn dẹp bếp núc.
Nhưng điều mà anh không bao giờ nghĩ tới là Tô Dương lại làm bartender!
Ở quầy bar, Tô Dương vừa đưa ly rượu đã pha xong cho một phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ ấy mỉm cười, cầm ly rượu nhấp một ngụm, rồi liên tục gật đầu tán thưởng, nụ cười trên môi cũng càng thêm rạng rỡ.
Từ Lập Trạch đứng đó nhìn trong giây lát, rồi theo bản năng tiến về phía quầy bar...