Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trần Thúc phát hiện từ khi Lục Miện Thành tới sau hai ngày, hắn mỗi ngày ngoại trừ thời gian cùng thái nãi nãi uống trà và đánh mã điếu, đều sẽ không nhìn thấy Đường Ngọc. Đường Ngọc cũng vẫn luôn ở lại phòng thái nãi nãi, nói với thái nãi nãi để cho hai huynh đệ bọn họ nói chuyện.
Hắn với Lục Miện Thành làm gì có nhiều chuyện để nói như vậy chứ?
Trần Thúc nghẹn một bụng tức giận.
Ngụy Chiêu Đình lại mới đi được hai ngày, Trần Thúc cũng không muốn Lục Miện Thành này tiếp tục đồng hành cùng Ngụy Chiêu Đình, mặc dù sau khi hồi kinh, việc làm hiện giờ có khả năng đều là phí công, nhưng ít ra ngay lúc này, hắn không muốn để Lục Miện Thành chung một chỗ với Ngụy Chiêu Đình, cho nên việc về lại Đào thành chỉ có thể hoãn lại hai ba ngày.
“Việc về lại Đào thành khả năng sẽ chậm hơn hai ba ngày, Kiến Minh còn ở đây, nên ta muốn ở lại với thái nãi nãi thêm vài bữa.” Ăn xong cơm trưa, khi tản bộ cùng thái nãi nãi, Trần Thúc nhắc đến với nàng, Đường Ngọc không có lúc nào đơn độc ở cùng một chỗ với hắn, cho nên hắn muốn giải thích, muốn dỗ dành cũng không có cách nào.
“Được.” Đường Ngọc liền đơn giản trả lời, không nói gì khác.
Trong lòng Trần Thúc như bị một tảng đá nặng đè xuống, không chút nào thoải mái.
Lục Miện Thành nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Hôm nay khi uống trà, khi đánh mã điếu, cùng lúc ăn cơm, Lục Miện Thành đều trộm quan sát, không hi hi ha ha chọc cười như hôm qua. Bởi vì đêm qua tam ca rõ ràng thất thần ôm sai người, trong miệng nói là tam tẩu đừng giận hắn nữa. Vậy là tam tẩu đang giận tam ca……
Nghĩ cũng đều không cần nghĩ, rõ ràng tam tẩu là người bình thản dịu dàng như vậy, khẳng định là tam ca chọc người ta tức giận.
Sau khi tản bộ tiêu thực, Đường Ngọc chăm sóc thái nãi nãi ngủ trưa.
Lục Miện Thành trộm hỏi, “Tam ca, huynh chọc tam tẩu giận rồi phải không?”
Trần Thúc nhạt giọng, “Còn không rõ ràng sao?”
Lục Miện Thành nghẹn lời.
Trần Thúc nói, “Theo ta đi Mạo thành một chuyến.”
“Bây giờ sao?” Lục Miện Thành kinh ngạc, “Đi làm gì a?”
Trần Thúc liền túm hắn theo.
……
Trong phòng, lão phu nhân hẳn là đã ngủ say, Đường Ngọc từ từ đứng dậy, sợ đánh thức bà.
Khi vén mành lên, Đồng bà vừa lúc quay trở về, hai người nói chuyện ở phòng ngoài.
“Phu nhân, hầu gia cùng Tứ công tử đi vào thành, nói phu nhân đừng lo lắng, muộn chút hắn sẽ trở về.” Đồng bà truyền lời. Hầu gia luôn làm việc ổn thỏa, đi vào thành cũng nhớ báo với phu nhân một tiếng, trong lòng Đồng bà nghĩ như thế.
Nhưng Đường Ngọc hơi kinh ngạc, không khỏi hỏi, “…… Có nói đi làm gì không?”
Nàng thật sự sợ buổi tối ngày hôm đó
Ngày thứ hai tay nàng không thể dùng lực nổi
Nàng sợ hắn lại làm cái gì đó
Đồng bà cười nói, “Hầu gia không nói với nô gia”
Trong lòng Đồng bà lại nghĩ, hầu gia cùng phu nhân mới cưới, một người vào thành nhớ nói với người kia, sợ người kia lo lắng, người kia lại hỏi đi nơi nào, là quan tâm lẫn nhau ah……
Đồng bà cười cười.
Đường Ngọc thấy mặt Đồng bà đầy ý cười, biết đối phương đang hiểu sai ý, nhẹ giọng nói, “Ta về phòng nghỉ một lát, khi nào thái nãi nãi tỉnh, ma ma cho người gọi ta một tiếng.”
Tối hôm qua nàng ngủ trên giường nhỏ trong phòng đối phó, kỳ thật không thể ngủ ngon. Hiện giờ Trần Thúc cùng Lục Miện Thành đi Mạo thành, mặc dù khoảng cách gần, đi tới đi lui cũng cần thời gian, trước khi bọn họ trở về, thái nãi nãi đã tỉnh, nàng có thể đến chỗ thái nãi nãi, còn lúc này có thể về phòng ngủ một lát.
Đồng bà cũng biết tối hôm qua nàng không ngủ ngon, cũng không giữ nàng lâu, khi nhìn theo nàng rời đi, thấy nàng bước đi chậm rãi, eo thon hẹp hẹp, lộ ra lung linh phong nhã, ánh mắt hầu gia nhìn phu nhân đều không giống người khác.
Đồng bà lại cười cười, trở về trong phòng
Hai đêm liên tiếp Đường Ngọc đều không được ngủ ngon, khi trở về phòng, cởi áo ngoài, ngồi trên giường nhỏ ở phòng trong cởi giày, rồi nằm xuống giường nhỏ ngủ, nàng có chút không muốn ngủ lại trên cái giường kia……
Có lẽ do quá mệt mỏi, Đường Ngọc rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.
Nhưng giấc ngủ lại không được an ổn, nàng nằm mơ thấy một giấc mộng thật dài, đầu tiên là mơ thấy cửa cung bị phá, binh lính dũng mãnh tràn vào, nội thị cùng cung nữ trong cung bị tàn sát, mơ thấy Văn Quảng không kịp chạy trốn, chết dưới đao; rồi sau đó, trong mộng thấy tiểu hầu tử bị đuổi giết, nơi nơi đều là đao kiếm, còn có một mũi tên đuổi theo phía sau hắn……
Đường Ngọc bừng tỉnh, cái trán đều là mồ hôi lạnh.
Lúc mở mắt, lại thấy Trần Thúc ngồi một bên trên giường nhỏ nhìn nàng.
Đường Ngọc sửng sốt, “Ngươi không phải……”
Trần Thúc ấm giọng nói, “Đã trở lại, Tiếu ma ma nói thấy nàng ngủ rất say, nên cho người báo lại với Đồng ma ma một tiếng, Đồng ma ma nói muộn chút hãy gọi nàng.”
Đường Ngọc nhìn hắn, nhớ tới cơn ác mộng vừa rồi, phảng phất như vẫn còn sợ
Trần Thúc muốn hỏi một chút, nhưng vẫn nhịn xuống, bình tĩnh nói, “A Ngọc, ngày hôm trước người chúng ta nhìn thấy đứng chung với Kiến Minh ở Mạo thành, gọi là Ngụy Chiêu Đình, là tâm phúc của thiên tử, trước kia hắn với ta không hợp. Ngụy Chiêu Đình cho ca cơ bỏ thuốc vào rượu của Kiến Minh, muội muội của hắn cũng ở Mạo thành, Ngụy Chiêu Đình muốn mượn cơ hội này liên hôn cùng Lục gia.”
Đường Ngọc hơi kinh ngạc, hắn nói xong, ánh mắt cũng bình thản nhìn về phía nàng, “A Ngọc, ly rượu đã bị ta uống nhầm, đêm qua không phải ta cố ý……”
Trần Thúc tiếp tục nói, “Ngụy Chiêu Đình tâm thuật bất chính, Kiến Minh tuổi nhỏ thẳng thắn, ta không muốn hắn hồi kinh cùng Ngụy Chiêu Đình, sợ trên đường hắn ta còn quỷ kế nào khác, cho nên muốn giữ đệ ấy lại thêm hai ngày.”
Tuy rằng nghe xong, Đường Ngọc đã biết được đầu đuôi câu chuyện, nhưng vẫn hơi cúi đầu.
Trần Thúc tiếp cận, ái muội nói, “Vẫn còn giận ta sao?”
Hắn tới gần, Đường Ngọc thoáng lui về phía sau, trong lòng như nhè nhẹ gợn sóng.
Trần Thúc không lại làm khó nàng, ôn hòa nói, “Nếu không còn giận ta, vừa lúc có cái này cho nàng xem, tới đây.”
Đường Ngọc không biết hắn muốn cho nàng nhìn cái gì, nhưng khi đi vào trong chính đường, thấy Lục Miện Thành cũng ở đó.
“Tam tẩu!” Lục Miện Thành chào hỏi.
Đường Ngọc nhớ tới vừa rồi Trần Thúc nói Lục Miện Thành tuổi nhỏ thẳng thắn, trong lời nói có nhiều ý che chở của người huynh trưởng, đã nhiều ngày nhìn thấy nghe thấy, Trần Thúc tuy hay đấu võ mồm cùng Lục Miện Thành, nhưng kỳ thật rất quan tâm, đoạn đường Lục Miện Thành hồi kinh, trong lòng Trần Thúc lo lắng nhiều hơn an tâm.
Đường Ngọc thu hồi suy nghĩ, thấy trên bàn đá ở ấm đình trong sân viện đã đặt vài con rối lớn lớn bé bé khác nhau, Đường Ngọc tò mò, “Đây là cái gì?”
“Hình nhân múa rối bóng.” Trần Thúc đáp.
Đường Ngọc chuyển mắt nhìn hắn.
Trần Thúc còn chưa lên tiếng, Lục Miện Thành cười nói, “Tam tẩu, chúng ta lén dựng một vở tuồng múa rối bóng cho thái nãi nãi xem đi, khẳng định thái nãi nãi sẽ rất cao hứng.”
Tuồng múa rối bóng, Đường Ngọc mới mẻ, “Ta không biết……”
Trần Thúc cúi người chọn một con rối, nhẹ giọng nói, “Ta dạy cho nàng.”
Lục Miện Thành hì hì cười cười.
Tam ca luôn có biện pháp dỗ tam tẩu.
Vì thế hai ngày này, ban ngày mấy người vẫn cùng lão phu nhân đánh mã điếu, cũng lão phu nhân chọn trà, pha trà, ăn cơm. Nhưng thừa dịp lúc lão phu nhân ngủ trưa, và lúc trở về sau khi hoàng hôn, ba người lén tập dợt một bài múa rối bóng.
Nội dung núa rối bóng rất đơn giản, đại để chính là một câu chuyện xưa về một tên ác bá muốn khi dễ cô nương nhà lành, nhưng lại bị du hiệp giang hồ anh dũng trừng trị, đoạn kết chuyện xưa, du hiệp giang hồ cùng cô nương nhà lành đến với nhau.
Trong đó, Lục Miện Thành chính là tên ác bá, Trần Thúc cùng Đường Ngọc chính là du hiệp giang hồ cùng cô nương nhà lành
Nội dung chuyện xưa tuy rằng theo khuôn sáo cũ lại đơn giản, lẽ ra rất dễ thực hiện, nhưng bởi vì có Lục Miện Thành cùng Trần Thúc ở đây, hai người luôn có thể sửa kịch bản đến hoàn toàn thay đổi, mỗi lần tập dợt đều không giống lần trước
Đường Ngọc mới đầu còn có chút đau đầu, sau lại quen dần, phỏng chừng đến cuối cùng cũng không thể chuẩn bị xong bài diễn, may mà nàng không đi quản chỗ bị hai người sửa đổi đến hoàn toàn khác, hai người đều còn không nhớ được lời thoại của chính mình, còn nàng học xong lời kịch, học giỏi múa rối bóng là được.
Chỉ là lời kịch học xong, múa rối bóng lại không dễ thao tác, may sao tính nàng khéo tay, chỉ mất một hai ngày công phu, có thể cầm chắc tay, nhưng lại không phối hợp được
“Đây, cứ làm như vầy.” Trần Thúc ôm lấy nàng từ phía sau. Khi dạy nàng, dường như rất chuyên tâm, nghiêm túc mà chuyên chú, Đường Ngọc lại khác, hơi thở hắn gần sát bên, tóc đen cũng chọc đến má cùng cổ nàng, thỉnh thoảng lời nói, dùng đều là lời kịch múa rối bóng, làm người ta không phân biệt được hắn đang nói lời kịch hay là nói chuyện cùng nàng, ôn nhu lại chọc người, “Nương tử, đêm đã khuya.”
Gò má của Đường Ngọc đều chuyển hồng……
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Đến ngày thứ ba, rốt cuộc dựng đài diễn múa rối bóng cho thái nãi nãi xem
Lão phu nhân vui mừng khôn xiết.
Bọn họ vẫn luôn giấu diếm thái nãi nãi, nhưng Đồng bà lại biết được, ôn hòa nói bên cạnh, “Mấy đứa nhỏ đã lén tập vài ngày, vẫn luôn giấu lão phu nhân, muốn cho lão phu nhân một kinh hỉ.”
Lão phu nhân quả thực kinh hỉ.
Đài dựng xong, lên đài trước chính là con rối của Đường Ngọc, con rối thướt tha nhiều vẻ, đi đường lay động vũ mị, lão phu nhân nhịn không được cười.
Lập tức, ‘tiểu ác bá’ Lục Miện Thành lên sân khấu, “A nha nha! Tiểu nương tử nơi nào tới, bộ dáng xinh đẹp như vậy, nhìn khuôn mặt nhỏ này, nhìn dáng người này……”
Đường Ngọc cùng Trần Thúc đều sửng sốt.
Đây là phát huy sở trường, nhưng nghe như thế nào cũng đều thấy không giống biểu diễn……
Người kể chuyện Trần Thúc: “Chú ý chừng mực.”
‘Tiểu ác bá’ Lục Miện Thành vội vàng xin lỗi nói, “Nga, xin lỗi xin lỗi, quá nhập vai, lại đến lại đến!”
Sau đó ba cái hình nhân một lần nữa lui ra ngoài, cổ Lục Miện Thành vươn ra từ sau đài múa rối bóng, “Thái nãi nãi, lại đến á!”
Vừa rồi lão phu nhân cùng Đồng bà suýt nữa cười không khép miệng được, bây giờ cũng như vậy.
Vở múa rối bóng êm đẹp, đơn giản đến không thể đơn giản hơn nữa, lại bị cưỡng ép diễn đi diễn lại hai mươi mấy lần, cuối cùng rốt cuộc cũng diễn xong, diễn đến ba người cũng phải phì cười, nhưng cuối cùng lão phu nhân vẫn cười không ngừng lại được
Trong trí nhớ của Đồng bà, lão phu nhân đã lâu không cười như vậy rồi
Trên mặt Đồng bà cũng đều là ý cười.
Diễn xong múa rối bóng, đêm cũng đã khuya, Đồng bà hầu hạ lão phu nhân rửa mặt đi ngủ.
Lên giường, trên mặt lão phu nhân vẫn còn ý cười, Đồng bà dém chăn cho bà, “Hôm nay lão phu nhân rất cao hứng.”
Lão phu nhân cười, “Ba đứa nhỏ có tâm.”
Đồng bà nói, “Chỉ cần lão phu nhân thích, mấy người hầu gia liền cao hứng, cũng không phí công bận rộn mấy ngày”
Lão phu nhân thở dài, “Đáng tiếc ngày mai cũng phải đi rồi, chúng ta cũng về Phong Thành đi.”
Đồng bà mỉm cười, “Lão phu nhân đây là nhớ thế tử.”
Lão phu nhân không giấu Đồng bà, “Liên Húc cũng đã về Phong Thành nhiều ngày rồi, đúng lúc.”
Đồng bà thở dài, “Vậy lão nô cho người trong viện chuẩn bị, ngày mai khởi hành về lại Phong Thành.”
Lão phu nhân gật đầu.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***