Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mắt Trần Thúc như bị đóng băng, nhất thời cũng đã quên nhúc nhích.
Tay hắn không có buông ra, đổi lại Đường Ngọc dắt hắn đi vào, "Sơ Lục"
Đường Ngọc kêu một tiếng, từ xa xa, tiểu Sơ Lục quay đầu.
Giống như viên gạo nếp đáng yêu, phấn điêu ngọc trác, ngây thơ hồn nhiên......
Trần Thúc không thể dời ánh mắt
Khi hắn rời đi, Sơ Lục chỉ mới hơn một tuổi, bây giờ, đã hai tuổi, đã cao lại lớn nhiều như vậy, cũng không giống như lúc bé nhiều......
Tiểu Sơ Lục thấy hắn cùng Đường Ngọc, vui mừng nói, "Cha, nương!"
Thì ra mỗi lần tiểu Sơ Lục gọi "Cha", nhìn hắn vui mừng chạy tới là dáng vẻ này......
Trần Thúc giống bình thường nửa ngồi xổm xuống, chờ tiểu Sơ Lục nhào vào trong lòng ngực hắn
Hắn không nhịn được mờ mịt trong mắt, "Sơ Lục, cha có thể nhìn thấy con rồi......"
Đường Ngọc cũng không phá vỡ
Phía sau Sơ Lục, Lê ma ma cùng Bảo Hương, Bình Á, Tiểu Mễ đều tiến lên, "Hầu gia?"
Đều biết hôm nay hầu gia tháo băng vải, trên dưới cả nhà trong lòng đều lo lắng, nhưng khi Trần Thúc ngước mắt nhìn về phía các nàng, khẽ ừ một tiếng, Lê ma ma vui quá khóc trước, tiếp theo là Tiểu Mễ, Bình Á cùng Bảo Hương.
"Cha, cha thật sự có thể nhìn thấy con sao?" Tiểu Sơ Lục tò mò.
Hôm nay Lê ma ma cùng mấy người Bảo Hương nói với bé rất nhiều lần, trong đầu bé vẫn luôn có ấn tượng này.
Trần Thúc vừa gật đầu, vừa duỗi tay xoa gương mặt nộn nộn của bé, "Có thể thấy được, cha có thể thấy Sơ Lục trưởng thành."
Tiểu Sơ Lục hì hì cười, "Vậy cha, đi chơi với con đi!"
Trước đây bé muốn cha chơi cùng bé, nương cùng Lê ma ma đều nói đôi mắt cha nhìn không thấy, tiểu Sơ Lục nhìn nhận, đôi mắt cha thấy được, là có thể chơi cùng bé được
"Được" Trần Thúc không cách nào cự tuyệt.
Tiểu Sơ Lục mừng rỡ cười "Ha ha ha", lại giơ tay đi dắt Đường Ngọc, "Nương cũng đi"
Trần Thúc cũng nhìn về phía nàng.
Gần đây tiểu Sơ Lục thích chơi nhất chính là ném cầu, bé đứng ở giữa, Đường Ngọc cùng Trần Thúc ở hai bên chơi cùng bé thật lâu, chơi đến mồ hôi đầy đầu.
Đường Ngọc sợ Trần Thúc quá mệt mỏi, cũng sợ tiểu Sơ Lục ra mồ hôi cảm lạnh, không bao lâu sau đã kêu dừng lại.
Tiểu Sơ Lục chơi chưa đủ, còn muốn chơi tiếp
Đường Ngọc nói, "Con không muốn tắm rửa với cha sao?"
Tiểu Sơ Lục phản ứng lại.
Tiểu Sơ Lục kích động nắm Trần Thúc đi nhĩ phòng.
Trần Thúc ở một bên cởi xiêm y, Đường Ngọc cởi xiêm y cho tiểu Sơ Lục, lại bọc lại bằng khăn tắm. Bé mới ra mồ hôi, không dám để bé xuống nước, chờ Trần Thúc tắm rửa sạch sẽ trong chốc lát, tiểu Sơ Lục không còn ra mồ hôi, Đường Ngọc mới ôm bé đến trong thau tắm
Tiểu Sơ Lục vào thau tắm liền bắt đầu hắt nước, phụ tử hai người chơi thật sự cao hứng.
Đường Ngọc ra nhĩ phòng, để bọn họ một chỗ.
Trong nhĩ phòng vẫn luôn là tiếng cười của phụ tử hai người, kéo dài không ngừng, làm nhân tâm ấm áp mà kiên định.
......
Trong viện, Đường Ngọc nói với Lê ma ma tình huống tại y quán, bây giờ Lê ma ma vẫn còn hồng mắt, nói "A Di Đà Phật".
Thừa dịp bây giờ rảnh rỗi, Đường Ngọc trở lại phòng viết thư cho Bình Nam phủ cùng Vạn Châu phủ
Trần Thúc tới Đào thành chữa bệnh, chuyện ở Bình Nam cùng Vạn Châu đều do Phùng thúc cùng Cố bá xử lý, còn có Lan thúc cùng Phạm Cù ở hầu phủ hai bên, bây giờ cũng nên gửi tin tức làm cho bọn họ yên tâm, chờ Trần Thúc ổn định, bọn họ lại xuất phát.
Còn có chỗ tổ mẫu cùng mợ, hẳn nên làm cho bọn họ bớt lo
Đường Ngọc viết xong, gọi Trần Phong tới, để Trần Phong an bài người đưa đi.
Truyền tin đều là thị vệ của Trần Thúc, an ổn thỏa đáng.
Chờ mọi việc đều hoàn thành, thấy Trần Thúc cùng tiểu Sơ Lục còn ở trong nhĩ phòng không ra ngoài, Đường Ngọc đi nhĩ phòng, sợ bọn họ ngâm mình thời gian quá dài.
Quả thực, tiểu Sơ Lục làm ầm ĩ đến mệt mỏi.
Bây giờ ngoan ngoãn chờ Trần Thúc gội đầu cho bé
Lúc Đường Ngọc đi tới, tiểu Sơ Lục vừa lúc tắm xong, Đường Ngọc cầm khăn tắm bế tiểu Sơ Lục đứng dậy, tiểu Sơ Lục nhảy tới nhảy lui trên giường nhỏ, tiểu hài tử, không có lúc nào an tĩnh, Đường Ngọc vừa lau đầu cho bé, vừa nói cùng Trần Thúc, "Thiếp vừa bảo Trần Phong chuyển tin về Bình Nam cùng Vạn Châu, sợ bọn họ lo lắng."
Trần Thúc đáp lời
Nàng vẫn luôn chu toàn tinh tế
"Chàng lên chưa?" Đường Ngọc hỏi.
"Ta lại chờ lát nữa." Trần Thúc lên tiếng, vừa rồi đều chơi cùng tiểu Sơ Lục, bây giờ hắn mới có thời gian.
Đường Ngọc lau khô tóc cho tiểu Sơ Lục, ôm bé đi ra ngoài.
Tiểu Sơ Lục hôm nay cao hứng, hưng phấn vô cùng, Lê ma ma tới chăm sóc.
Đường Ngọc sợ Trần Thúc quá mệt mỏi, ngủ trong thau tắm, gấp gáp trở về, "Trường Doãn?"
Trần Thúc chậm rãi mở mắt, "Ta không có việc gì, đừng lo lắng."
Đường Ngọc biết hắn hôm nay thi châm thời gian dài nhất, chắc chắn rất mệt mỏi, chỉ là bởi vì sau đó vừa kích động cùng hưng phấn cho nên cũng không cảm thấy nhiều, lại náo loạn cùng tiểu Sơ Lục lâu như vậy, hẳn là hơi tiêu hao quá mức.
"Có phải rất mệt không?" Đường Ngọc duỗi tay ấn đầu cho hắn
Hắn thoải mái lên tiếng.
"Đến nằm trên giường trong chốc lát đi, đừng ngâm nước lâu quá, sẽ càng mệt." Nàng quan tâm.
Trần Thúc nghe lời đứng dậy.
Hơi nước lượn lờ bên trong nhĩ phòng, lại đốt than ấm, sẽ không lạnh.
Trần Thúc ngồi trên giường nhỏ, Đường Ngọc lau đầu cho hắn
Hắn vẫn giống như thường ngày, duỗi tay vòng lấy hông nàng, vùi đầu trong lòng ngực nàng, bộ dáng có chút mệt, nhưng mở miệng lại như làm nũng, "A Ngọc, chó con của nàng ổn."
Đường Ngọc sửng sốt, sắc mặt đỏ bừng.
Hắn không ngẩng đầu, lại giơ tay ôm chặt nàng.
Cảm giác hắn càng ôm càng chặt, đầu ở trong lòng ngực nàng cọ cọ, Đường Ngọc ậm ừ, "Trần Thúc......"
Hắn không buông tay.
Lê ma ma vốn dẫn tiểu Sơ Lục chơi chuyển dây ở phòng ngoài, bỗng nhiên mơ hồ nghe được bên trong nhĩ phòng, tiếng phu nhân kinh hô, Lê ma ma tức khắc hiểu ý, ôm tiểu Sơ Lục đứng dậy, "Tiểu thế tử, chúng ta trở về phòng đi, chơi con quay hôm qua mới nói đó"
Tiểu Sơ Lục vỗ tay, "Dạ!"
Tiểu Sơ Lục thích xem con quay.
Lê ma ma ôm tiểu Sơ Lục rời đi, đêm nay sợ là không cần đưa về rồi
......
Trong nhĩ phòng, rõ ràng mới lau xong đầu cho hắn, hắn ôm nàng nhào vào trên giường nhỏ
"Trần Thúc ~" Đường Ngọc kinh hô.
Một khi hắn làm ầm ĩ lên chính là như vậy.
Trần Thúc cười, "Không phải nói, phải nhìn thật kĩ sao?"
Đường Ngọc cắn môi.
Hắn là đang nhìn nàng thật kĩ, đôi mắt nhìn đến nơi nào, đầu ngón tay liền dời đến nơi đó, đôi mắt, cái mũi, môi, xương quai xanh...... Xiêm y từng cái rút đi, ánh mắt dừng ở xương quai xanh, chậm rãi đi xuống.
Đường Ngọc nghiêng đầu, hơi hơi tránh đi.
"A Ngọc, nàng thật đẹp" Hắn hôn lên sau tai nàng, đầu ngón tay cũng nhẹ nhàng chạm vào bụng nhỏ bằng phẳng. Đường Ngọc hơi hơi nhắm mắt, hắn quá quen thuộc nàng, lại tựa như chậm rãi quen thuộc nàng, cũng không sốt ruột, đôi tay nàng run rẩy, nắm chặt vạt áo hắn, lông mi như điểm sương mù, cảnh xuân chưa kịp đến, hô hấp đã dần dần hỗn độn lên.
Cho đến khi cây đèn trong nhĩ phòng dần dần tối sầm xuống, hắn mới ôn nhu bế nàng lên
Trong mắt nàng như có hàng vạn vì tinh tú, hắn cảm thấy mỹ mãn hôn lên môi nàng
Hắn ôm nàng về giường, nàng dựa vào trong lòng ngực hắn, hô hấp vẫn còn trong ôn nhu của hắn.
Hắn duỗi tay ôm chặt hông nàng, mười ngón nắm chặt, quãng đời còn lại dài lâu, hắn vẫn luôn muốn như ngày hôm nay......
Trần Thúc dựa vào sau cổ nàng, "A Ngọc, hai ngày nữa, chúng ta nên mang Sơ Lục trở về."
Đường Ngọc cũng mới vừa hoàn hồn, "Miểu thành?"
Trần Thúc nhẹ giọng nói, "Vạn Châu."
"Cơ nghiệp của Kính Bình Hầu phủ ở Vạn châu, xưng quân hầu, cũng nên ở Vạn Châu."
Trần Thúc ôm lấy nàng, trầm giọng nói, "Đường Ngọc, chờ sau khi về lại Vạn Châu, ngày tháng sau này, khả năng sẽ không giống chúng ta trước đây."
Tuy rằng quân hầu không giống xưng đế, quân hầu là cho châu quận xung quanh phụ thuộc, còn xưng đế là để thiên hạ thần phục, nhưng một khi xưng quân hầu, thì đã không còn đường rút lui......
"A Ngọc, Kính Bình Hầu sẽ có thời gian cực thịnh nhất thời, cũng có thể sẽ xuống dốc không phanh, ở bên cạnh ta, nàng có sợ không?" Hắn nhìn nàng.
Nàng duỗi tay ôm cổ hắn, nhẹ giọng nói, "Thiếp sợ nhất, chính là lúc ở Miểu thành...... Đều đã qua."
Trần Thúc hôn lên khóe miệng nàng, "A Ngọc, ta cùng nàng ngày sau mưa gió chung thuyền."
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Khi rời khỏi tòa nhà, tiểu Sơ Lục thực luyến tiếc, đôi mắt đều đỏ, "Tạm biệt ~"
Tiểu Sơ Lục tạm biệt tòa nhà!
"Gâu gâu gâu!" Chó Đường Đường cũng vui vẻ kêu hai tiếng.
Ở Đào thành mấy tháng, đều ở chỗ này, Đường Ngọc kỳ thật cũng không nỡ, Cẩm Đường uyển lưu giữ không ít ký ức trân quý.
Hắn cúi người ôm chặt nàng từ phía sau, "Ngày sau chúng ta sẽ thường tới."
Đường Ngọc nhìn hắn.
Hắn nhẹ giọng cười nói, "Đây là nơi chúng ta thành thân a, là nơi Trần Thúc cưới Đường Ngọc......"
Tiểu Sơ Lục tò mò hỏi, "Thành thân là cái gì?"
Đường Ngọc: "......"
Trần Thúc: "......"
Cuối cùng, vấn đề khó khăn này dừng trên đầu Trần Thúc, Trần Thúc vừa ôm bé lên xe ngựa, vừa nói, "Thành thân chính là, cha cùng nương ở một chỗ, sau đó có Sơ Lục......"
Đường Ngọc cười.
Tiểu Sơ Lục tiếp tục hỏi, "Vì sao cha cùng mẫu thân ở một chỗ, sẽ có Sơ Lục?"
Trần Thúc càng tô càng đen, "Bởi vì cha rất yêu mẫu thân con, sau đó liền có con......"
Đường Ngọc nhẹ giọng, "Trần Thúc......"
Trần Thúc sửa miệng, "Bởi vì cha cùng mẫu thân nhớ con, con liền tới."
Tiểu Sơ Lục tiếp tục nói, "Làm sao tới?"
Đường Ngọc: "......"
Trần Thúc: "......"
Trần Thúc đau đầu.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***