Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đường Ngọc nhìn về phía Trần Thúc, Trần Thúc nhìn nàng cười cười, rồi sau đó lại nhìn Nguyễn Kiệt hỏi, "Quặng sắt phát hiện ở Đài Vận có bao nhiêu lớn?"
Ánh mắt mọi người lại lần nữa từ trên người Đường Ngọc cùng Trần Thúc chuyển hướng về trên người Nguyễn Kiệt
Đường Ngọc nghe ra ý tứ trong lời Trần Thúc nói, Trần Thúc hẳn cũng vừa mới nghe nói chuyện quặng sắt ở Đài Vận đã lập tức gọi nàng tới, nàng ở ngay trong phủ, tới cũng nhanh, Nguyễn Kiệt cũng vừa nhắc tới chuyện quặng sắt không lâu, vẫn chưa nói kỹ càng
Trần Thúc hỏi xong, Nguyễn Kiệt cung kính đáp, "Việc này rất trọng đại, không dám để quá nhiều người biết được, cũng sợ có tiếng gió thả ra trước khi gặp được hầu gia, cho nên chỉ đơn giản thăm dò một phần, lập tức cho người phong tỏa, không để tiếng gió truyền ra ngoài. Nhưng phần đã thăm dò được cũng không nhỏ, còn có không ít nơi chưa được khai thác, cho nên hẳn là không chỉ có một phần trước mắt, việc này tiểu nhân không dám mượn tay người khác, liền tranh thủ thời gian về lại Giang thành một chuyến, tự mình nói cùng hầu gia, phu nhân và các vị đại nhân, xin chỉ thị của hầu gia......"
Nguyễn Kiệt vừa lên tiếng, Trần Thúc vừa gật đầu.
Đợi đến khi Nguyễn Kiệt nói xong, Trần Thúc cũng vừa ngước mắt nhìn hắn, "Nguyễn Kiệt, ngươi làm rất tốt"
Việc quặng sắt là đại sự, nếu tin tức Đài Vận phát hiện quặng sắt không được phong tỏa, lan truyền nhanh chóng, bao nhiêu ánh mắt đều sẽ dừng ở Đài Vận, bị người khác dòm ngó đối với Kính Bình Hầu phủ không phải chuyện tốt.
Nguyễn Kiệt cẩn thận, để Trần Thúc tự mình quyết định
Trần Thúc rất ít khi nói như vậy, Nguyễn Kiệt hơi hơi ngẩn người, lát sau khom người hành lễ chắp tay
Trước đây ấn tượng của hắn ở chỗ Kính Bình Hầu phần lớn chỉ bởi vì nguyên nhân cô mẫu, bây giờ, dường như đã thay đổi, hầu gia lại khen ngợi một người như hắn
Nguyễn Kiệt lại không khỏi nhìn về phía phu nhân, thấy phu nhân cũng vừa lúc nhìn hắn. Nguyễn Kiệt giống như vừa rồi chắp tay hành lễ cùng Trần Thúc, hắn lại cung kính nhìn Đường Ngọc hành lễ.
Nếu không có giáo huấn trước đây của phu nhân, có lẽ hôm nay hắn vẫn còn giống lúc trước, dựa vào Kính Bình Hầu phủ, hãm hại lừa gạt, dương dương tự đắc.
"Hầu gia quá khen, việc Nguyễn Kiệt nên làm." Nguyễn Kiệt tiếp tục lên tiếng, "Mặt khác, tiểu nhân nghe nói việc quặng sắt phải do người có kinh nghiệm tới xử lý, nếu không rất dễ biến khéo thành vụng, cho nên sau khi thăm dò được là quặng sắt, Đài Vận không có tiến hành động tác khai thác, sợ ảnh hưởng đến bước kế tiếp. Tiểu nhân nhớ rõ rất trước đây, Phong Châu đã phát hiện quặng sắt, tiểu nhân nghĩ, Phong Châu phủ hẳn là có rất nhiều người tài ba......"
Nguyễn Kiệt cũng không ôm hết việc này lên trên người mình.
Khác nghề như cách núi, bản thân tư lợi dễ dàng huỷ hoại toàn bộ quặng sắt.
Trần Thúc không khỏi liếc mắt nhìn hắn thêm một cái.
Năng lực Nguyễn Kiệt có mức độ nơi nào, hắn biết rõ, trước đây mở một mắt nhắm một mắt bởi vì cô cô Nguyễn Kiệt, nhưng lần trước Phạm Cù nói cùng hắn, phu nhân giáo huấn Nguyễn Kiệt một trận, rồi sau đó nói Nguyễn Kiệt có thể dùng được, cũng giao việc khai hoang Đài Vận cho Nguyễn Kiệt, lúc ấy tuy rằng lòng hắn còn nghi ngờ, nhưng không nói gì khác
Đến hiện giờ, việc quặng sắt không chỉ là việc đầu tiên, hắn cảm thấy trong khoảng hai ba năm ngắn ngủi, hắn đều có thể lần lượt nghe được tin tức Đài Vận, Nguyễn Kiệt không chỉ làm đến nơi đến chốn, hơn nữa còn như thoát thai hoán cốt.
Ngược lại hắn thật sự phải lau mắt mà nhìn.
Trần Thúc cười cười, ấm giọng nhìn Nguyễn Kiệt nói, "Lúc diễn ra đại điển nhị ca sẽ đến Giang thành, đến lúc đó ta sẽ nói cùng nhị ca việc Đài Vận này. Nếu Đài Vận bên kia không còn chuyện gì quan trọng, Nguyễn Kiệt, ngươi ở lại trước, chờ sau khi đại điển kết thúc hãy trở về."
Nguyễn Kiệt hơi giật mình, đây là...... mời hắn tham gia đại điển xưng quân hầu?
Nguyễn Kiệt có chút thụ sủng nhược kinh, không kịp phản ứng
Cố Tới cười nói, "Nguyễn Kiệt, còn không mau đa tạ hầu gia."
Nguyễn Kiệt vội vàng chắp tay, "Đa tạ hầu gia."
Trần Thúc mỉm cười.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Ra khỏi phòng nghị sự, Đường Ngọc đi cùng đường với Nguyễn Kiệt, Trần Thúc cùng Hồ bá, Cố bá cùng đám người Vạn tướng quân ở lại phòng nghị sự không có rời đi.
"Lúc trước ít nhiều cũng nhờ phu nhân cảnh tỉnh, nếu không hiện giờ Nguyễn Kiệt vẫn còn đang lạc đường." Nguyễn Kiệt nhẹ giọng thở dài.
Đường Ngọc cười nói, "Mọi việc đều có nhân quả, mặc dù ta nhắc nhở, người khác cũng không nhất định có thể ghi nhớ trong lòng, Nguyễn Kiệt, ngươi không cần khiêm tốn."
Nguyễn Kiệt có chút ngượng ngùng.
Đường Ngọc tiếp tục nói, "Một đoạn thời gian trước đây, đối với Kính Bình Hầu phủ mà nói là thời điểm rối loạn, nhưng việc Đài Vận, ngươi chưa bao giờ lơ là, ta cùng hầu gia, còn có Vạn Châu phủ đều nhìn rõ. Nguyễn Kiệt, là chính ngươi làm cho người khác phải lau mắt mà nhìn."
Nguyễn Kiệt dừng chân, so với trong phòng nghị sự vừa nãy, khom người chắp tay còn chính thức hơn nhiều, "Phu nhân đối với Nguyễn Kiệt giống như tái tạo, ngày sau nếu phu nhân có sai phái, Nguyễn Kiệt muôn lần chết cũng không chối từ."
Đường Ngọc nâng hắn dậy, trêu ghẹo nói, "Nếu ta có việc muốn sai phái ngươi đến nỗi muôn lần chết cũng không chối từ, sợ là Vạn Vhâu phủ đã xảy ra chuyện."
Nguyễn Kiệt cũng phản ứng lại chỗ không đúng, nhanh tay vỗ vỗ miệng tử, "Tiểu nhân đầu óc hồ đồ, phu nhân chớ trách."
Đường Ngọc cười cười, "Vừa lúc ta gọi Mộ Nhiên tới viện, có việc nói cùng hắn, ngươi và hắn đã lâu không thấy, vừa vặn có thể gặp mặt."
Nguyễn Kiệt nói được
Trước đây người hắn sợ nhìn thấy nhất là Phạm Cù, người làm Phạm Cù nhìn thấy mà đau đầu nhất cũng là hắn. Hiện giờ dường như đều đã vật đổi sao dời, đã lâu không gặp, gặp lại cũng có chút kinh hỉ.
Hai người nói một hai câu, Phạm Cù còn việc đại điển xưng quân hầu cần thương nghị cùng Đường Ngọc
Bây giờ là mùng chín tháng sáu, khoảng cách đến đại điển mùng chín tháng bảy chỉ có một tháng, Phạm Cù là trưởng sử Kính Bình Hầu phủ, còn một đống lớn việc đang chờ hắn làm, hắn đang vội đến sứt đầu mẻ trán, không rảnh bận tâm chuyện khác
Nguyễn Kiệt nói, "Phạm trưởng sử, hầu gia giữ ta lại Giang thành xem lễ, đoạn thời gian này ta vừa lúc cũng không có chuyện gì để làm, Phạm trưởng sử nhìn xem ngược lại Nguyễn Kiệt có thể hỗ trợ làm gì không? Trước đây vẫn luôn ở Giang thành, người cùng việc ở Giang thành đều quen thuộc, việc khác ta làm không được, nhưng làm chân chạy việc, hoặc trợ thủ là có thể."
Trước mắt Phạm Cù sáng ngời, lúc trước Nguyễn Kiệt ở Giang thành chính là vạn tinh dầu*, chỉ là tâm tư không đặt ở đường ngay, bây giờ nếu để Nguyễn Kiệt hỗ trợ, thật ra các nơi trong thành hắn đều quen thuộc.
*tui nghĩ cụm từ này có nghĩa tương đương vệ tinh, bợn nào có ý khác thì comment tui biết nhan
"Vậy không còn gì tốt hơn." Phạm Cù thở phào trong lòng
"Vậy hai người các ngươi làm việc đi." Đường Ngọc không giữ hai người bọn họ lại nói chuyện.
Trước đây Phạm Cù cùng Nguyễn Kiệt luôn không hợp, hai ba năm này hai người biến hóa đều lớn
"Phu nhân, tiểu thế tử nháo muốn tìm ngài." Lê ma ma ôm tiểu Sơ Lục tới.
"Sao vậy con, Sơ Lục?" Đường Ngọc tiếp tiểu Sơ Lục từ trong lòng ngực Lê ma ma
Sơ Lục ôm cổ nàng, "Nương, con dẫm chết một con ốc sên."
Cho nên khổ sở.
Đường Ngọc vừa nghe, vừa nghiêm túc gật đầu, "Vậy con có thể nói với nương, đã phát sinh chuyện gì không con?"
Nội tâm hài tử kiên cường, nhưng cũng rất yếu ớt, yếu ớt nên cần được lắng nghe cùng chỉ dẫn, kiên cường là khi được chỉ dẫn thích đáng, rất nhanh là có thể khôi phục lại, cho nên Đường Ngọc muốn sắm vai nhân vật nghiêm túc lắng nghe
Sơ Lục nước mắt lưng tròng, "Lúc con chơi không chú ý, dẫm lên ốc sên."
Đường Ngọc nghe hiểu rõ
Sơ Lục rất khổ sở, "Mẫu thân, ốc sên còn có thể tốt lên không?"
Trong mắt hài tử, cha mẹ đều là không gì làm không được, cho nên Sơ Lục nháo lên muốn tìm nàng, kỳ thật là muốn sửa lại ốc sên
Đường Ngọc duỗi tay ôm bé, nhẹ nhàng trấn an nói, "Sơ Lục, ốc sên nhỏ đã không còn, mẫu thân thay con an trí cho ốc sên nhỏ, nhưng mà ngày sau con đi đường cũng cần chú ý một ít, không dẫm lên ốc sên khác, được không?"
Sơ Lục vừa rưng rưng, vừa gật đầu.
Đường Ngọc lại nhìn hắn, "Sơ Lục, con muốn cùng đi chung với mẫu thân không?"
Tiểu Sơ Lục nhìn nhìn nàng, lắc đầu.
Bé không đi.
Đường Ngọc duỗi tay sờ sờ đầu bé, ôn nhu hôn lên gương mặt bé, "Ngày sau chúng ta cẩn thận sẽ không có việc gì, được không con?"
Tiểu Sơ Lục lúc này mới gật đầu.
Đường Ngọc nhìn về phía Lê ma ma, Lê ma ma dắt tiểu Sơ Lục về phòng nghỉ ngơi, Đường Ngọc còn nghe tiểu Sơ Lục nói với Lê ma ma, "Ốc sên nhỏ không thể tốt......"
Có đôi khi nhìn như một chuyện nhỏ không chớp mắt, nhưng sẽ ở trong lòng tiểu hài tử thật lâu, cần phải chỉ dẫn cùng thư giải không ngừng, nếu không hài tử sẽ vẫn luôn dừng lại tại chuyện này
Đường Ngọc vừa nghĩ chuyện Sơ Lục, vừa đứng dậy, Lục Miện Thành tới viện, "Tam tẩu, nãi nãi bảo đệ mang chút bánh đậu đỏ bà làm tới cho tẩu."
Lục Miện Thành cùng Lục lão phu nhân vào trung tuần tháng ba đã tới Giang thành. Lúc trước để mang Lục lão phu nhân từ trong kinh ra ngoài, Trần Thúc vận dụng không ít tuyến ngầm trong kinh, lại đề phòng Diệp Lan Chi, sợ Diệp Lan Chi thẹn quá thành giận động sát niệm, cho nên chẳng sợ rườm rà một chút, Trần Thúc cũng cố ý để Lục Miện Thành cùng Lục lão phu nhân tạm lánh ở Quan thành, cũng không để hai người bọn họ trực tiếp tới Giang thành.
Xong việc, quả nhiên mới biết Diệp Lan Chi xác thật đã động sát tâm.
Lục gia đại diện cho một bộ phận rất lớn thế gia còn lưu lại trong kinh, hơn nữa Lục gia cùng Diệp gia còn là thế giao, nếu ngay cả Lục gia cũng lén rời kinh, các thế gia khác đối đãi với thiên tử ra sao, có thể nghĩ được.....
Cho nên Diệp Lan Chi đã thật sự nổi lên sát tâm, thà rằng giết Lục Miện Thành cùng Lục lão phu nhân, cũng không muốn thả hai người kỳ thật trên thực tế cũng không có uy hiếp gì đi Giang thành.
Cho nên Trần Thúc để Lục Miện Thành cùng lão phu nhân vòng một chuyến đến Quan thành, thật sự đã tránh thoát được độc thủ của Diệp Lan Chi
Trung tuần tháng ba đến bây giờ cũng gần hai tháng rưỡi, Lục Miện Thành thật ra đã quen Giang thành, nhưng là Lục lão phu nhân ở kinh thành cả đời, rất khó thích ứng nhanh như vậy, Đường Ngọc có thời gian rảnh đều sẽ đi đến phủ đệ Lục gia, trò chuyện, đánh mã điếu cùng lão phu nhân
Đường Ngọc ở kinh thành hơn mười năm, nói chính là khẩu âm kinh thành, cũng có thể làm Lục lão phu nhân nghe thân thiết.
Lục lão phu nhân cũng cần phải có người nói chuyện chung, Đường Ngọc ở cùng, Lục lão phu nhân nói không ít chuyện Lục Miện Thành cùng Trần Thúc khi còn nhỏ
Lục Miện Thành thở dài, "Nãi nãi, trước mặt tam tẩu, làm gì cũng phải lưu lại chút mặt mũi cho con với tam ca a."
Đường Ngọc giấu tay áo cười khẽ.
Lục lão phu nhân thở dài, "Đừng kéo tam ca con xuống nước, tam ca con với con không giống nhau, con là hạng người gì, không dùng được bao lâu, tam tẩu con cũng đã rành mạch, ta cũng không đáng che giấu thay cho con."
Lục Miện Thành kinh ngạc đến ngây người, "Con là hạng người gì......"
Sao hắn không hiểu?
Lục lão phu nhân nói, "Trước đây đã nói cùng với con, đừng có gần gũi với Diệp Lan Chi như vậy, bị người bán còn thay người đếm tiền!"
Lục lão phu nhân biết tôn tử của mình từ nhỏ đã sùng bái tân đế, chỉ cần tân đế nói mấy câu, đầu óc liền nóng lên, bà dặn dò cũng được, Trần Thúc dặn dò cũng được đi, đều bị ném ra sau đầu, nếu không phải Trần Thúc tự mình chạy tới Lưu thành tiếp hắn, hắn sợ là đã sớm chết dưới tay Công Tôn Đán......
Lục lão phu nhân không hồ đồ.
Lục Miện Thành trời sinh tính thẳng thắn, cũng không thành thục, cho nên trước đây Lục lão phu nhân vẫn luôn không cho hắn nhập sĩ, sau đó Diệp Lan Chi được thiên hạ, cố ý muốn mượn sức thế gia trong kinh, liền xuống tay từ chỗ Lục Miện Thành, cho các thế gia khác trong kinh đều nhìn thấy thành ý, cho nên Lục Miện Thành cứ tự nhiên như vậy đã bị đẩy đến trong tầm mắt mọi người
Hắn bị Diệp Lan Chi lợi dụng, lại còn tưởng rằng Diệp Lan Chi thật sự coi trọng hắn.
Thậm chí, hắn còn một lần thân cận cùng Ngụy Chiêu Đình
Cho đến lần này, Diệp Lan Chi dùng hắn để áp chế Trần Thúc, bức Trần Thúc đối lập cùng Lưu thành, Trần Thúc bởi vì tới cứu hắn, nửa đường bị Ngụy Chiêu Đình bắt cóc rót thuốc, suýt nữa chết trên đường, trong lòng Lục Miện Thành áy náy, cũng mới hoàn toàn thấy rõ bộ mặt Diệp Lan Chi cùng Ngụy Chiêu Đình, nghĩ lại còn thấy sợ, suýt nữa bởi vì hắn, tam ca đã chết trong tay Diệp Lan Chi cùng Ngụy Chiêu Đình
Hiện giờ Lục gia định cư ở Giang thành, trong kinh có không ít thế gia nháo nhào noi theo, lén phái người đến Vạn Châu hoặc Lưu thành bàn bạc, hiện giờ toàn bộ nhân tâm nơi kinh thành đều hoảng sợ, thế gia đều đang nháo nhào thoát đi, bá tánh trong kinh lại càng thêm khủng hoảng.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***