Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cảm Giác Khi Hai Ta Gặp Nhau
  3. Chương 100
Trước /109 Sau

Cảm Giác Khi Hai Ta Gặp Nhau

Chương 100

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lục Khải Huy đến vị trí mà Giang Dư Chính chỉ định hóa ra nó cũng gần chỗ của cô như vậy nếu anh đưa cho hắn số tiền thì anh có thể đi vào trong cứu cô. Anh cố ý để xe có thể phát ra tiếng động to nhất để cô có thể nghe thấy, để cô biết anh đang ở đây.

- Qủa nhiên là chủ tịch giờ giấc thật đúng không say tí nào.

- Đừng vòng vo nữa vào chủ đề chính đi.

- Được chỉ cần mày đưa tiền là tao sẽ thả nó ra.

Anh đưa cho hắn cái va li cầm trên tay nhưng trong va li không thể chứa hết được 1 tỷ nên anh chỉ có thể để trước 100 triệu trong đó.

- Trong này chỉ có 100 triệu số còn lại đưa tài khoản ngân hàng của mày đây tao sẽ chuyển khoản.

- Không cần mày bảo thằng thư kí đi theo mày mang nốt số còn lại ra đây và bảo cả bọn cảnh sát đừng có manh động. Mày đừng quên tao vẫn còn giữ con tim trong tay.

Lục Khải Huy anh cũng không có gì ngạc nhiên khi tên này nhận ra có người đang rình mò hắn. Đành phải ra lệnh cho thư kí Hàn cầm nốt số tiền kia cùng lúc đó trong nhà kho bỏ hoang cô lúc này đã nhanh trí tháo được dây trói tay. May mắn chỗ cô bị trói có gần một nhánh cây bị gãy đặt ngổn ngang trên mặt đất.

Cô lại gần cửa nơi có hai tên đang đứng canh rồi thật nhanh đánh mạnh vào đầu một tên. Nhưng cũng không thể nhạy bằng tên còn lại hắn nhanh chóng bắt được cô, Lục Khải Huy từ ngoài nhìn vào thì thấy cô như vậy liền hét lên.

- Mạt Mạt…

‘Pằng’ một phát súng được vang lên. Tên Giang Dư Chính này vậy mà lại mang trong mình súng ngắn.

- Tất cả đứng im cho tao. Mày giữ cô ta cho tao. Cô giỏi lắm Hạ Tiểu Mạt giám trốn thoát. Tôi còn đang định lấy số tiền này của hắn để cùng cô chạy trốn không ngờ cô lại chạy trốn được. Vậy thì cô cùng hắn xuống mồ chôn đi.

Nói rồi Giang Dư Chính ra lệnh cho tên bắt cóc đưa cô đến chỗ của anh. Hắn muốn anh và cô được đoàn tụ nốt lần cuối, chỉ cần có thể thủ tiêu được anh thì hắn và cô sẽ sống hạnh phúc đến cuối đời. Nhưng mọi chuyện lại hoàn toàn rẽ hướng giờ người mà hắn căm hặn nhất lại chính là cô người khởi nguồn cho những tình cảm sâu đậm của hắn.

Cảnh sát thấy Giang Dư Chính đưa súng ra thì mọi người đã vào trong tư thế sẵn sàng để đối phó với hắn. Còn tên đang bắt cô thì đưa cô tới chỗ của Lục Khải Huy.

- Khải Huy… - Cô ôm chầm lấy anh.

- Đừng sợ anh ở đây.

- Tình tứ thế này cho ai xem. À phải có tao xem này còn cả bọn cớm ở kia nữa nhưng mà thú vui của tao không phải là xem mấy cảnh này tao muốn chúng mày phải chết. – Dứt lời hắn nhắm về phía cô mà bắn, người đầu tiên hắn muốn giết chính là cô.

- Không…. -Lục Khải Huy nhanh chóng ôm cô đồng thời xoay người để đỡ cho cô một phát đạn trúng ngay phổi của anh.

- Khải Huy không được. Khải Huy anh nghe em nói anh không được chết còn có con của chúng ta nữa. Anh không được có chuyện gì đâu…hức hức…. – Cô ngồi đấy ôm anh.

Giang Dư Chính bắn xong một phát liền rum cầm cập đến nỗi tay cầm súng cũng không vững, còn hai tên bắt cóc thì cứ đứng ngẩn ngơ ở đấy. Cùng lúc đó cảnh sát đã tiến lên kịp thời khống chế được Giang Dư Chính và những tên khác. Một màn kịch trả thù vì tình yêu được kết thúc tại đây.

Lục Khải Huy nhanh chóng được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Còn cô thì đứng ngoài chờ, trong lúc chờ thì hai đứa con của cô, em trai cô còn có hai người bạn thân của cô và chồng của họ đều đến.

- Tiểu Mạt cậu đi rửa tay bọn mình ở đây trông chừng giúp cậu. – Thẩm Nhã Tịnh lên tiếng, lúc cô nghe tin Tiểu Mạt bị bắt cóc là tim cô đã nhảy dựng đứng lên rồi.

- Mình không đi, mình phải chờ anh ấy ra ngoài. – Hạ Tiểu Mạt mặc kệ tay dính đầy máu của anh.

- Tiểu Mạt cậu phải nghỉ ngời để khi Lục Khải Huy đẩy ra cậu còn có sức gắng gượng nữa chứ. Cậu không muốn để Lục Khải Huy nhìn thấy cậu như này đúng không? – Cuối cùng vẫn là Cố Tĩnh Hy đứng lên giải thích.

- Được mình nghe lời cậu. – Có hai người bạn như vậy cô có nói lý như nào cũng không thể đấu lại được đành nghe theo lời của bọn họ. Ngẫm lại thì cũng đúng cô cần phải có sức khỏe thì mới có thể chăm sóc cho anh được.

Nói rồi cô đi vào phòng vệ sinh để rửa tay. Cố Tĩnh Hy và Thẩm Nhã Tịnh không yên tâm nên đi vào cùng cô. Hai đứa trẻ nhỏ đứng đấy có bé Mặc Phong là bình tĩnh còn bé Linh Đan thì khóc lóc vì ba mình đang trong phòng cấp cứu.

- Daddy người sẽ không bị gì đúng không? Huhu…

- Linh Đan của cậu, con là cô bé dũng cảm trong những lúc này con không được khóc. Con nhìn anh trai của con xem, dưới mọi tình huống đều phải vững tinh thần thì mới có thể truyền sức mạnh đến cho ba con được. Nghe lời cậu không khóc nữa nha? – Hạ Duy Khiêm bế cô bé Linh Đan mà an ủi.

- Vâng, cậu nói đúng. Con sẽ cầu nguyện cho daddy được mau chóng phục hồi.

- Ngoan lắm.

Chương 101: Hôn mê

Phòng cấp cứu tắt đèn thì cũng là lúc Lục Khải Huy được đẩy ra, tất cả mọi người ai cũng đều nhìn vào chiếc xe đẩy anh ra. Cô là người lo lắng nhất nên luôn đi theo anh vào trong phòng bệnh.

- Bác sĩ, chồng tôi anh ấy sao vậy?

- Bệnh nhân hiện tại đã phẫu thuật thành công nhưng ý chí chưa được phục hồi. Tôi rất tiếc khi phải nói rằng cậu ấy có thể sẽ hôn mê trong một thời gian dài có thể sẽ không tỉnh lại.

Nghe đến đây cô như suy sụp cả tinh thần. Hôn mê ư? Lại còn là không biết bao giờ tỉnh lại nữa. Cô phải làm sao đây? Anh sẽ sống như người thực vật trong một thời gian dài chẳng nhẽ anh cứ bỏ mặc hai đứa con và cô như vậy sao?

- Bác sĩ vậy có cách nào khiến cho anh ấy tỉnh lại không?

- Chúng tôi cũng không chắc nhưng bây giờ chỉ dựa vào ý thức của cậu ấy thôi. Điều cần làm bây giờ là hãy cố gắng gợi lại những ký ức của cậu ấy tôi nghĩ rằng điều đó sẽ giúp ích cho cả cô và cậu ấy.

- Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ.

Cô trở về phòng giờ đây cô chưa biết mình sẽ phải làm gì? Cần lời động viên ư? Không bây giờ cái cô cần là chỗ dựa chứ không phải động viên mà anh bây giờ lại đang như thế cô phải làm sao đây?

- Sao rồi bác sĩ bảo thế nào?

- Duy Khiêm em mang hai đứa nhỏ ra ngoài chơi đi chị cần nói chuyện một chút.

Hạ Duy Khiêm cùng bạn gái của mình đưa hai đứa nhỏ ra ngoài. Vừa rồi cô gái Lạc Băng có đến cùng với anh vì lúc đó hai người đang ở nhà trông coi tụi nhỏ.

- Bác sĩ nói với mình anh ấy chưa biết bao giờ mới tỉnh…lại nữa?

- Sao lại vậy được?

- Có lẽ do vết thương đã ảnh hưởng quá nhiều về thần kinh tạm thời chưa thể tỉnh lại. Điều anh ấy cần bây giờ là nghỉ ngơi.

- Vậy cậu tính làm gì, Tiểu Mạt?

- Mình sẽ phối hợp cùng các bác sĩ trị bệnh cho anh ấy đây chính là cách tốt nhất. Cũng muộn rồi mọi người về đi mình sẽ ở lại đây trông anh ấy. Tịnh Tịnh còn đang mang thai không thích hợp ở đây. Nhờ mọi người nhắn cho Duy Khiêm hộ mình bảo thằng bé đưa hai đứa nhỏ về trước đi.

- Tụi mình hiểu rồi, nhớ phải chăm sóc sức khỏe đấy Tiểu Mạt. Cậu phải khỏe thì mới có thể chăm sóc được cho Lục Khải Huy, nghe chưa?

- Mình biết rồi. Tạm biệt. – Cô tiễn họ với nụ cười gắng gượng.

Khi cách cửa phòng bệnh đóng lại, bấy giờ nước mắt mới trực trào trên khóe mắt cô chảy xuống. Cô ngồi xuống cạnh giường bệnh của anh, cầm lấy tay của anh đặt lên mu bàn tay anh một nụ hôn.

- Lục Khải Huy em phải làm sao đây?

- …

- Nhỡ anh không tỉnh lại em và các con như thế nào?

- …

- Xin anh đấy, Lục Khải Huy tỉnh lại đi.

Liên tiếp là những câu hỏi của cô nhưng đổi lại chỉ là sự im lặng của anh. Thật ra anh vẫn biết chỉ là tay chân không thể cử động được. Anh chỉ nằm bất động ở đó mà an ủi cô. Giờ ngẫm nghĩ lại cô cũng thấy khi ở bên cạnh anh chưa có khó khăn nào là cô chưa vượt qua kể cả khi cô phát hiện anh lừa dối mình. Vì thế với tình hình của anh bây giờ chắc chắn sẽ vượt qua được.

Ngày nào cô cũng chăm sóc cho anh và các con, từ sáng đến tối chỉ có lanh quanh với ba cha con. Còn Lục thị cô đã nhờ Thẩm Vũ Thiên cùng em trai cô tiếp quản trong thời gian anh nằm viện. Tuy rằng vất vả nhưng cũng không thể bỏ mặc.

Công an đã điều tra về vụ bắt cóc của cô để lấy bằng chứng theo lời kể thì vụ bắt cóc được thực hiện bởi Giang Dư Chính và thư kí của hắn ta. Vốn dĩ là định xử lý Lục Khải Huy xong sẽ đưa cô đi trốn ra nước ngoài nhưng kết quả không thành. Người thư kí thậm chí đã mua sẵn vé máy bay. Hiện tại Giang Dư Chính và thư kí của hắn ta đang bị tạm giam chờ ngày xét xử.

- Anh biết không Giang Dư Chính hiện tại sắp bị xét xử rồi, cả em và anh đều là nhân chứng nhưng với tình hình của anh thì toà án đã bảo thư kí Hàn đi thay anh rồi. Anh đừng lo em nhất định sẽ đòi lại công bằng cho chúng ta.

- ...

Anh vẫn thế không có một lời nói nào. Cô thì cũng đã quen rồi tuy rằng thấy nhiều lúc rất tủi thân nhưng cô không muốn để cho người nhà lo lắng nên luôn mỉm cười. Hai đứa con của cô ngày nào cũng hỏi.

- Mami, daddy đã tỉnh chưa ạ?

- Cũng sắp rồi các con ạ! - Mặc dù không biết bao giờ anh tỉnh nhưng trước mặt các con cô cũng không thể để chúng buồn được.

Thấm thoát thời gian anh hôn mê cũng đã được ba tháng tình hình của anh vẫn như thế không có tí một tiến triển gì. Cô cũng đã thử hỏi các bác sĩ thì họ cũng chỉ bảo là cố gắng gợi lại những ký ức tốt đẹp đối với anh thì mới có tỷ lệ tỉnh lại sẽ cao hơn. Ngày ngày cô đều kể cho anh những năm tháng phổ thông yêu thầm rồi đến cuộc sống hôn nhân của nhau. Vì chăm sóc cho anh mà cô gầy đi không ít.

Quảng cáo
Trước /109 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bạch Thủ Thái Huyền Kinh

Copyright © 2022 - MTruyện.net