Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đúng như lời anh căn dặn một loạt những tin tức về vụ ‘chủ tịch Lục thị biển thủ’ đã hoàn toàn được thay thế bởi những hình ảnh ăn chơi trác táng của Phong tổng. Theo như lời anh kể thì ông ta đã có một vợ và hai người con nhưng vì chê bà vợ đã quá già nên đã tìm những cô gái trẻ ở quán bar để có những niềm vui. Lần này ông ta lại được đầu đề báo nữa thì không biết người vợ của ông ta sẽ như thế nào.
- Sự thật như thế này ư? Em đúng là không thể tin nổi. Một con người như ông ta mà cũng dám ăn chơi như vậy.
- Cuộc sống này sẽ còn nhiều cái bất ngờ cho em nữa. Đây mới chỉ là một phần của xã hội này.
- Sau này anh không được như vậy nha. Em mà phát hiện ra anh cùng gái gú ở ngoài thì lúc đấy anh biết hậu quả rồi đấy.
- Tuân lệnh vợ đại nhân.
- Đã giải quyết được vụ này rồi bây giờ anh có muốn ăn gì không?
- Ừm…anh muốn…’ăn’ em [Lục Khải Huy giả vờ suy nghĩ rồi bất thình lình bế cô lên.]
- Á…Lục Khải Huy thả em xuống.
*Bịch* Lục Khải Huy không thương tiếc mà ném cô xuống chiếc giường êm ái của hai người. Anh cũng nhanh chóng mà nằm đè lên cô vì hôm nay là ngày nghỉ nên anh muốn được làm điều mình thích nên bắt đầu từ sáng sớm đã cho giúp việc nghỉ nguyên một ngày.
*Reng reng* Một cuộc gọi làm gián đoạn hành động của anh. Tiếng điện thoại của cô là ba mẹ cô gọi. Chắc là để hỏi về công ty của anh.
- Ưm…thả em ra ba mẹ gọi…ưm [Bị anh hôn đến mơ màng nhưng Hạ Tiểu Mạt vẫn còn biết được rằng ba mẹ cô gọi.
- A…đau. Em muốn mưu sát chồng em hả bảo bối? [Lục Khải Huy bi cô cắn vì không chịu buông môi cô ra.”
- Mặc kệ anh nói mà không nghe. Đau chết anh đi.
- Ba mẹ?
- …
- Con biết rồi, tạm thời thì không còn lo nữa ạ…Vâng…con chào ba.
- Ba vợ gọi?
- Ừm…ba em hỏi anh có bị áp lực không thôi?
- Sao mà anh có thể áp lực được khi bà xã lúc nào cũng đồng hành với anh chứ.
- Anh đó từ khi nào mà miệng lưỡi lại ngọt vậy chứ?
- Anh chỉ biết ngọt với em thôi!!
- Chúng ta ngủ đi em buồn ngủ quá. [ Hạ Tiểu Mạt vòng tay qua eo anh mà ôm rồi dúi đầu vào ngực anh như muốn tìm một nơi yên bình mà có thể che đi ánh sáng của buổi trưa để ngủ.]
- Tiểu yêu tinh nhà em chỉ biết phá lãng mạn thôi, ngủ đi anh sẽ ôm em ngủ.
…
Bây giờ mới là buổi chiều, bị Lục Khải Huy ‘đè’ ra suốt ngày cũng thấy mệt nên sau khi ngủ dậy Hạ Tiểu Mạt quyết định xuống dạo bộ trong khu vườn nhà. Ở đây không khí thật trong lành thoáng mát còn có cả vườn hoa. Hôm nay không có ai làm cô quyết định thay họ tưới và chăm sóc những cây cảnh này.
Lần đầu tiên sau khi chuyển vào căn nhà này sống cô mới có cơ hội để đi thăm khu vườn này. Lần nào về cũng đã là tối muộn chẳng có thời gian mà ra.
Còn có cả xích đu nữa, sau khi chăm sóc cho các cây cảnh trong vườn thì cô đã lấy đại một quyển sách trong thư phòng của anh rồi mang ra ngoài vườn để đọc.
Mải đọc quá mà trời tối lúc nào cũng không hay cô cũng ngủ quên trên chiếc xích đu phải tới tận khi anh gọi dậy cô mới biết.
…
Lục Khải Huy sau một giấc ngủ trưa dài thì tỉnh dậy không thấy cô đâu, bèn đi xuống nhà tìm cô. Đã lâu rồi anh mới có được một ngày nghỉ giống như hôm nay, chẳng hiểu sao đôi chân của anh lại hướng tới khu vườn mà đi. Đi được vài bước thì nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ của ai kia đang dựa vào thành xích đu ngủ một cách ngon lành.
Cái cô bé ngốc này ngủ ngon đến vậy ư, không sợ bị người ta bắt sao mà ngủ ở ngoài này. Anh đưa tay mình lên nhéo mũi cô.
- A khó thở quá…ai vậy phá giấc ngủ…quá…
- Lão công của em.
- Làm em tưởng ai. Hóa ra là anh.
- Em buồn ngủ sao không vào nhà mà nằm?
- Em đang đọc sách mà thấy buồn ngủ quá nên ngủ lúc nào không hay. Mà mấy giờ rồi em đói quá đi ăn gì đi. [Hạ Tiểu Mạt giật giật áo anh để thoát khỏi ánh mắt muốn trách móc của anh.]
- Em muốn ăn gì?
- Ừm…mì cay, trứng rán…nói chung là đồ Hàn. Em muốn ăn đồ Hàn Quốc vì lâu rồi chưa có ăn.
- Thiệt tình à, hễ em cứ nhắc đồ ăn là mắt lại sáng như vậy. Nào đi thôi, anh lái xe đưa em đi.
…
- Công nhận hôm nay ăn ngon thật.
- Từ bé tới lớn anh chưa thấy ai ăn nhiều như em.
- Tâm hồn của em là thích ăn uống mà. Bây giờ em muốn đi tản bộ chưa muốn về nhà.
- Đi thôi. [Lục Khải Huy chìa bàn tay của mình ra để cho cô nắm. Thuận thế Hạ Tiểu Mạt cũng đưa tay mình ra đặt lên bàn tay to lớn ấm áp của anh.]
Cô và anh cùng đi dạo bộ đến tận con sông gần ngoại thành rồi lại quay trở về. Trên đường đi Hạ Tiểu Mạt nhớ ra là chưa có hỏi anh về việc xử lý Phong tổng như thế nào cô bèn lên tiếng:
- Khải Huy, Phong tổng anh định xử lí ông ta như thế nào?
- Ngày mai em sẽ biết thôi. À mai em sẽ làm thư kí riêng cho anh, anh sẽ mở cuộc họp hội đồng quản trị cho vụ việc làn này.