Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Pằng…
Đó là tiếng súng của cảnh sát, vừa rồi phát súng là bắn vào tay của Lãnh Dao Dao. Chính cô ta cũng không để ý cảnh sát vào đây bằng đường nào nên cũng không có đề phòng.
- Đứng im. Không nhúc nhích yêu cầu thả con tim xuống nếu cô không làm theo chúng tôi đành phải thực thi nghĩa vụ của một cảnh sát. [Các chiến sĩ cảnh sát bắt đầu tràn vào tứ phía nhìn vào sẽ cảm thấy giống với một bộ phim
hành động vậy. Hạ Tiểu Mạt nằm mơ cả đời cũng không ti rằng mình đang được giải cứu giống như trong phim vậy.]
- Chúng mày…chúng mày dám bắt tao. Biết bố tao là ai không? Đừng có mà đến gần đây.
Thấy Lãnh Dao Dao không thỏa hiệp, hai vị cảnh sát đằng sau cô ta thừa dịp cô ta không để ý liền chạy lại gần cô ta đá vào tay của cô ta khiến cho con dao cầm trên tay rơi xuống. Lãnh Dao Dao sau khi để tuột mất con dao liền hoảng loạn ý thức không còn bình tĩnh nữa còn cô may mắn thay vì có vị chiến sĩ hất con dao trong tay cô ta nên cô mới có thể nhân cơ hội mà thoát ra khỏi cái uy hiếp của cô ta.
Bây giờ sức lực của cô cũng không thể chống đỡ để chạy đến chỗ Lục Khải Huy nữa mà chỉ có thể ngồi bất động tại chỗ. Lục Khải Huy thấy vậy liền chạy đến chỗ cô và ôm cô vào lòng:
- Huhu Lục Khải Huy…em sợ quá. Em sợ sẽ không được nhìn thấy anh nữa hu hu…
- Đừng sợ, có anh đây rồi. Em an toàn rồi không còn phải sợ nữa.
Cảnh sát cũng đã bắt được Lãnh Dao Dao, vì tâm đang bất ổn nên đã được tiêm một liều thuốc an thần và được giải về đồn. Còn đám tay sai được Lãnh Dao Dao thuê về vì cũng có dính líu đến vụ bắt cóc này nên cũng được đưa về đồn cùng cô ta. Trước khi đi, một vị cảnh sát có đến chỗ anh và nói:
- Ngài Lục, do đây được coi là một vụ bắt cóc và tội giết người không thành nên chúng tôi rất cần tới lời khai của ngài và phu nhân. Xin ngài hãy hợp tác với chúng tôi.
- Tôi hiểu rồi. Chúng tôi sẽ đến nhưng trước hết hãy để cô ấy đi xử lý vết thương trước.
- Được, ngài Lục. Chúng tôi đợi ngài ở đồn.
…
Lục Khải Huy đưa Hạ Tiểu Mạt vào một bệnh viện gần đây để sơ cứu vết thương cho cô. Cũng may vết thương không quá nặng nên chỉ cần sơ cứu nhẹ và bôi thuốc đều đặn thì trong vòng 15 ngày là khỏi.
- Em cảm thấy sao rồi? Tâm trạng đã bớt sợ hơn chưa?
- Em đã bình thường lại rồi. Lúc đó là quá bất ngờ nên em có chút sợ…
- Ừm…vậy bây giờ chúng ta đi lấy lời khai nhé.
…
- Ngài Lục, Lục phu nhân hai người đến rồi. Mời hai vị ngồi, vì là đến lấy lời khai nên chúng tôi sẽ hỏi một số câu liên quan đến Lục phu nhân. Mong cô hợp tác với chúng tôi để điều tra thuận lợi.
- Vâng anh cảnh sát.
- Cô có thể kể rõ chuyện xảy ra như thế nào không?
- À vâng… Hôm nay dự án của nhóm tôi trong công ty được khen ngợi thuận lợi và được rất nhiều nhà đầu tư kí hợp đồng. Chúng tôi quyết định là đi ăn liên hoan vì thành công ngoài mong đợi. Tôi với mọi người ăn xong thì tôi và một người bạn nữa của tôi cảm thấy chóng mặt thì có một người phụ nữ tên là Phương Du Lan đỡ tôi sau đó thì tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nữa.
- Theo lời khai của cô thì cô nghi ngờ người phụ nữ tên Phương Du Lan đã âm thầm bỏ thuốc cô rồi bí mật bắt cóc cô đi.
- Tôi nghi ngờ là chị ấy làm nhưng tôi không có bằng chứng. Tôi chỉ không muốn tin rằng chính chị ấy là người đã bắt cóc tôi. [Hạ Tiểu Mạt nghi rằng chính trưởng phòng Phương làm chuyện này nhưng dù có nói gì thì cô cũng không thể tin là trưởng phòng Phương làm vậy.]
- Mạt Mạt, họ nói không sai đâu. Anh đã cho người điều tra chính Phương Du Lan là người đã đưua em đi, cô ta nghe theo lời của Lãnh Dao Dao vì mẹ cô ta có bệnh, hiện tại cô ta đang đi trốn cảnh sát cũng đã vào cuộc để bắt cô ta. [Lục Khải Huy không giấu cô mà nói thẳng ra vì anh biết thà để cô đau một lần còn hơn là biết rồi mà nỗi đau vẫn còn âm ỉ trong lòng.]
- Không thể nào… [Đến bây giờ Hạ Tiểu Mạt đã biết hóa ra đều là do Lãnh Dao Dao.]
- Còn Tiểu Hy thì sao? Anh có biết không?
- Em yên tâm bây giờ có lẽ Thẩm Vũ Thiên đã đưa cô ấy về nhà rồi.
Lấy lời khai xong cô cùng anh về nhà. Lục Khải Huy đưa cô lên nhà nằm nghỉ còn anh thì đi dặn dò người hầu chuẩn bị nước để cô tắm. Cô bây giờ chỉ muốn đưuoc nghỉ ngơi và quên hết những chuyện vừa rồi.
- Anh đã bảo họ chuẩn bị nước cho em rồi. Em vào tắm đi.
- Vâng…ừm Lục Khải Huy anh có thấy chị Phương có phải là bị
oan không?
- Theo anh thấy thì đây cũng là do lý trí của con người. Chị ta đã chọn tin tưởng Lãnh Dao Dao thì đồng nghĩa với việc là đồng phạm rồi, việc chị ta đi tù cũng là chuyện sớm nay mai thôi nhưng anh nghĩ chắc cũng không lâu lắm đâu.
- Chỉ hy vọng chị ấy sẽ biết lỗi của mình.
- Ừm…em tắm đi cũng đã muộn rồi.