Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Thôi ngay đi!!! Hai đứa có còn coi người lớn trong nhà này ra cái gì không? Mau ngồi xuống cho ông. – Đến ông nội cũng không thể chịu đựng sự ấu trĩ mà hai người này mang đến.
Anh và cả Lục Chí Viễn hai người như không hẹn nhau mà cùng ngồi xuống ăn cơm cả hai không ai nói với ai một câu nào. Bữa cơm này tuy đông đủ nhưng lại chẳng thể ngon vì đối phương bên đối diện.
Cuối cùng thì bữa cơm không mấy vui vẻ ấy cũng đã ăn xong. Mọi người thì cùng nhau ngồi bên cạnh trong phòng khách to cỡ vừa rồi cùng nói chuyện. Duy chỉ có hai mẹ con nhà Mỹ Lâm là không ở đấy, hiện tại hai người này đang ở sảnh trước biệt thự của Lục gia. Dương Mỹ Lâm đã mượn cớ với ông nội anh rằng cần chỉ bảo đứa con trai này nên nói muốn ra ngoài sảnh trước nhà. Ông nội anh thấy có vẻ cũng đúng nên cũng không có nói gì nhiều.
- Thằng con trai ngốc này!!! Vừa nãy con cư xử kiểu gì vậy hả? – Dương Mỹ Lâm véo tai Lục Chí Viễn.
- A…đau…đau…mẹ nhẹ tay thôi.
- Trả lời mẹ!!!
- Con chỉ là thấy bố không được anh hai tôn trọng bố thấy bất công cho bố nên con mới đứng lên đòi lại cho bố.
- Thằng con ngu ngốc này!! Chuyện cần làm là con bây giờ có gắng mà ngoan ngoãn trước mặt ông nội đi biết đâu còn được hưởng cả tài sản Lục gia. Còn chuyện hai bố con nó người như chúng ta không quan tâm.
- Mẹ nói cũng phải!!! Anh hai cứ chờ đấy có ngày tôi sẽ cướp mọi thứ từ tay anh về tay tôi.
- Con trai à, ngày đó phải nhanh lên chút mẹ mong chờ ngày đó lắm rồi.
Sau khi hai mẹ con Dương Mỹ Lâm bàn bạc xong liền vào nhà. Mọi người cũng vì thế mà phải dừng cuộc trò chuyện lại. Tìm truyện hay tại _ T г ù м T r u y ệ n . O RG _
- Hai mẹ con đi đâu sao mà lâu vậy? – Lục Khải Nam thấy hai mẹ con Dương Mỹ Lâm đi nói chuyện lâu tưởng là họ lại đi đâu.
- Em và con chỉ nói chuyện thôi. Anh cũng biết mà vừa nãy nó đã cãi nhau với anh của nó nên em cư nhiên là muốn dạy dỗ nó lại một chút. - Dương Mỹ Lâm lấy đại lí do vừa nãy xin ra ngoài để che giấu đi mục đích thật sự của mình.
- Nếu em đã dạy dỗ xong rồi thi vào đây ngồi nói chuyện. Chúng ta đã lâu không về thăm ba em cũng nên là chào hỏi bố một tiếng. Cả con nữa anh em trong nhà không thể cứ trẻ con mãi được. – Dù cả hai đều là con của ông nhưng ông vẫn nghiêm khắc dạy bảo vì nó là truyền thống của nhà họ Lục dù có sai thì cũng phải có dạy bảo.
- Tôi nghĩ rằng ông nên dạy lại đứa con trai của ông, còn tôi thì đâu còn bố mà được chỉ bảo. -Lục Khải Huy chỉ là tính cách có phần kiêu ngạo nên chưa chấp nhận bố anh nhưng thân tâm đều lắng nghe lời nói của ông.
- Lục Khải Huy anh tốt nhất nên xon lỗi bố một câu. -Lục Chí Viễn là thứ người rất bốc đồng vì vây nếu thấy chướng mắt thì sẽ nói ngay thậm chí có thể xông vào đánh nhau.
- Con thôi ngay đi Chí Viễn, chúng ta về thôi. Mỹ Lâm em đưua con về đi. Bố con xin phép hôm khác lại qua chơi với người sau.
Cả ba người gồm có bố anh, Dương Mỹ Lâm cùng Lục Chí Viễn lấy xe và đi về còn lại mỗi ông nội, anh và cô.
- Hai cháu cũng đã mệt rồi lên phòng nghỉ đi. Ông đã cho người dọn dẹp phòng của hai cháu. Hai đưa thỉnh thoảng mới về đây mà cứ như cả năm ấy. Phòng trên đó cứ để khong như vậy thì nó cũng bẩn hết rồi.
- Dạ vâng ông nội. Cũng đã muộn rồi người nên về phòng nghỉ ngơi. Hay là để con dìu người về. – Hạ Tiểu Mạt thấy ông nội có vẻ mệt mỏi nên đưa tay của mình ra dìu ông về phòng nghỉ của ông.
…
Lục Khải Huy bây giờ đang đứng ngắm nhìn bên ngoài từ ban công biệt thự Lục gia, chẳng biết từ khi nào anh đã có thói quen hút thuốc lá rồi. Có lẽ là từ khi anh lấy cô thói hút thuốc lá của anh đã bắt đầu hình thành nên. Có lúc anh sẽ hút vì nhớ cô hay có khi là không ngủ được nhưng nhìn chung thì là vế đầu tiên là hợp lí hơn. Nhưng xem ra hôm nay không phải anh hút thuốc vì cô mà là vì người bố của anh.
Cô bước vào phòng thấy mùi thuốc lá nồng nặc từ phía ban công bay ra. Nhìn thấy anh cô mới thắc mắc là từ khi nào anh đã hút thuốc.
- Khải Huy anh hút thuốc từ khi nào?
- A ảnh hưởng đến em à. Anh xin lỗi anh đang mải suy nghĩ quá mà quên mất em có đi vào phòng. -Cô hỏi một đằng thì anh trả lời một nẻo.
- Không có vấn đề gì ý em hỏi là anh đã hút thuốc từ khi nào?
- Anh cũng không biết. Chắc có lẽ là lúc cưới em về.
- Có phải là vì mệt mỏi hay không?
- Không phải chắc là do anh nhớ em thế nên anh mới hút. – Anh nghiêm túc nhìn thẳng vào ánh mắt cô mà nói.
- Nhưng em thấy tình huống bây giờ là không phải. Chắc hẳn là anh đang suy nghĩ về cái khác, lúc này e còn đang ở cạnh anh mà lúc nào cũng được nhìn thấy em thì chắc hẳn rằng chuyện anh đang nghĩ nó còn phức tạp hơn.
- Ừm…chỉ có em là hiểu anh thôi. – Lục Khải Huy đặt nhẹ lên môi Hạ Tiểu Mạt một nụ hôn.