Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi đưa cô và mẹ cô về xong. Giang Dư Chính đã mặt dày bảo với mẹ cô rằng.
- Bác gái con có thể nói chuyện riêng với cô ấy không?
Mẹ cô có vẻ ngạc nhiên khi thấy Giang Dư Chính ngỏ lời như vậy. bà đánh giá hắn cũng là một người trông tử tế đấy nhưng khi nhìn bụng con gái bà thế kai thì chắc hẳn cũng phải e ngại gì đó chứ. Nhưng mà nhìn biểu hiện thì không phải xem ra là có ý với con gái bà. Rồi bà quay sang nhìn cô thấy cô đứng sau Giang Dư Chính đang giơ tay làm kí hiệu từ chối không ngừng.
Nhưng dù con gái bà có làm gì đi nữa thì bà cũng chẳng bận tâm. Bà muốn con gái mình quên đi thằng bé Lục Khải Huy nếu như thằng nhỏ này có thể chấp nhận được cả hai đứa nhỏ nữa bà cũng yên tâm. Nên ba fđã thoải mái đồng ý với hắn ta.
- Được hai đứa cũng nên tìm một quán nước mát mát mà ngồi trò chuyện.
- Vâng, vậy tụi con xin phép.
Mẹ ơi mẹ đang làm gì vậy chứ? Con đã cố ra hiệu vậy mà sao mẹ lại phớt lờ đi. Con không muốn ở cùng người đàn ông này. Hắn ta có bao nhiêu nguy hiểm căn bả la fmej chưa biết nên mới để con đi thế. Sau này khi mẹ biết rồi có còn muốn không? Cô mải suy nghĩ mà bị Giang Dư Chính lôi vào trong xe lúc nào không hay.
- Giang Dư Chính lần sau đừng làm mấy chuyện dư thừa này nữa đi. Cậu muốn tiếp cận mẹ tôi là có ý gì?
- Đơn giản thôi. Tôi là muốn làm con rể mẹ cậu.Cậu nhìn đi trong bụng còn đang mang thai. Cậu nghĩ sao về việc sinh nó ra mà không có cha. Ba mẹ sẽ không nói đến về vấn đề này nhưng hàng xóm thì sao? Họ sẽ dị nghị rằng cha đưá bé đâu lại không thấy? Hay là cậu là tiểu tam đi phá hoại hạnh phuc scuar gia đình người khác làm đến tận mang thai nhưng vẫn bị bỏ rơi.
*Bốp* Cô không biết đây là lần thứ mấy cô tát hứn vì nhân cách bỉ ổi hắn ta nữa. Cô chỉ biết rằng nghe xong cô cảm thấy thật ghê tởm từng câu từng chữ phát ra từ miệng hắn.
- Cậu như này là không muốn chia tay Lục Khải Huy phải không? Được để tôi đưa cậu đến chỗ này xem cậu có còn muốn nữa không?
Trong đầu cô chỉ có một nơi duy nhất khi nghe hắn ta nhắc đến. Là tập đoàn Lục thị. Nơi cô chưa sẵn sàng quay lại, bây giờ đi đến đấy không biết sẽ phải gặp anh trong tình huống gì đây? Cho dù cô có cầu xin thế nào thì Giang Dư CHính cũng ngừng lái chiếc xe về phía anh đang làm việc. Đến lúc cô hết sức để kêu gào thì cũng là lúc chiếc xe dừng ngay ở trước cửa Lục thị.
Giang Dư Chính xuống xe nhanh chóng vòng qua bên kia mở cửa xe rồi không thương tiếc lôi cô vào trong. Người xung quanh nhìn thấy cảnh này cứ tưởng là một màn cãi lội giữa cô và Giang Dư Chính liền vội vàng khuyên ngăn.
- Thưa anh nơi đây là nơi làm việc hai người nếu có cãi nhau thì hãy ra ngoài.
- Ai bảo chúng tôi tới đây là để cãi nhau. Tôi muốn gặp chủ tịch của các cô.
- Dạ, chủ tịch… - Nghe Giang Dư Chính nói đến chủ tịch mà nhân viên ở đây cũng ngơ ngác theo. Bọn họ là đang không biết Giang Dư Chính nhắc đến vị chủ tịch nào.
- Còn ai vào đây? Là Lục Khải Huy chứ còn ai? Các cô còn tần ngần ra đấy làm gì? Để tôi cùng co gái này đi lên không cần các người báo trước cho hắn ta. – Giang Dư Chính gần như là mất kiên nhẫn. Nói rồi hắn cứ thế cầm tay cô mà đi về thang máy.
Chiếc thang máy mở ra hai người đi vào như là một cơn gió thoáng qua vậy. Để lại cho một nhóm người vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra. Sao lại cảm giác giống như ông chồng đã bà vợ đi bắt gian người tình của bà vợ vậy.
Rất nhanh thang máy cũng lên đến tầng cao nhất của tòa nhà. Vì giờ này cũng gọi là đang tăng ca nên thư kí Hàn không có mặt ở đây, anh ta đã đi chỗ khác nên cô sẽ không phải lo sợ về việc đụng mặt thư kí Hàn.
Nhưng mà cô chỉ có thể đi được đến đây mà không thể bước thêm được. Cô cứ có một cảm giác khi lên tới đây. Nhưng cho dù cô có muốn kháng cự thế nào thì cũng không thể thoát khỏi lực lớn từ bàn tay của Giang Dư Chính. Càng đi lại càng nhìn thấy rõ hơn đầu tiên chỉ là lờ mờ hình hình bóng bóng. Giờ là lúc rõ hơn cô khựng lại khi nhìn thấy hình ảnh quấn quýt của Diệp Hân Nghiên và anh. Cô đứng đấy chết sững không biết là đang làm gì mà lại tư thế mờ ám thế kia. Diệp Hân Nghiên cô ta vậy mà dám ôm anh sát như vậy tựa hồ như muốn giao thân thể cô ta cho anh.
- Nhìn rõ chưa? Thế nào cậu có muốn quay lại? Hắn ta đang làm gì cậu còn không rõ ư? Khoảng thời gian hai người xa cách nhau cũng không có lâu nhưng cậu ta đã ham muốn như thế rồi.
- Đủ rồi!!! Im đi!!! – Tinh thần cô giờ đây đã sụp đổ, sụp đổ đến nỗi mà phải hét lớn lên. Nhưng may mắn là không có ai ở hành lang này ngoại cô, Giang Dư Chính, Lục Khải Huy và Diệp Hân Nghiên. Nói rồi cô bỏ đi.
- Tiểu Mạt, Tiểu Mạt chờ mình đã. – Giọng nói của Giang Dư Chính vang vọng khiến cả hai người ở trong đều nghe thấy.
Nhận ra giọng Giang Dư Chính đang goi cô anh vội vàng buông Diệp Hân Nghiên ra. Vừa rồi anh không có nghe nhầm đó là tên cô. Cái tên mà hơn mấy tháng nay anh chưa được gọi nhưng khi anh đi ra cửa thì lại không thấy ai cả. Chả nhẽ đó không phải là cô?