Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngực đau quá, tim cũng đau. Cô cứ thế chạy đi mà không biết chạy đến một đoạn đường nào mặc kệ bản thân đang mang thai. Lúc này cô cũng không kìm nổi cảm xúc nữa mà cứ mặc kệ để cho nước mắt tuôn trào.
- Hức…hức…hu hu…
Giang Dư Chính chạy kịp lúc theo cô thấy cô đang khóc nhìn rất thương tâm. Hắn ta cũng không nỡ bèn ôm cô vào lòng.
- Tiểu Mạt muốn khóc thì cứ khóc đi. Khóc được là sẽ trút giận được. – Thật ra Giang Dư Chính là muốn trả thù anh nhưng chỉ không lường trước được việc sẽ làm tổn thương cô. Nhìn cô khóc như vậy thì hắn ta lại mềm lòng không kìm được mà ôm cô trong vòng tay.
- Hức…hức..buông ra. Buông ra, tôi không cần ai hết.
- Đừng như vậy, Tiểu Mạt nếu hắn đã không cần cậu thì còn có mình mà. – Giang Dư Chính gắt gao ôm cô chặt hơn mặc cho cô có giãy dụa như nào. Còn cô thì cũng đã thấm mệt rồi cả ngày đã đi mua sắm bây giờ là chạy nữa quả thật còn đang mang thai nữa nên người cũng chẳng còn sức để mặc cho Giang Dư Chính ôm cô. Đã lâu rồi cô không có cảm nhận được một bàn tay của ai đó ôm.
Từ đằng xa anh đứng nhìn về phía cô và Giang Dư Chính. Phải vừa rồi khi nghe tiếng cô anh đã chạy đi đuổi theo với hi vong nào đó. Vì không thấy cô ở trong tòa nhà liền chạy ra ngoài tìm cô nhưng anh cũng đã nhìn thấy cảnh Giang Dư Chính ôm cô. Hóa ra khi không có anh, cô cũng đã vui vẻ bên người khác. Anh đành lẳng lặng quay về văn phòng. Truyện hay luôn có tại || TRÙMTRU YỆN.o rg ||
Sau khi cô đã trút hết được cơn ấm ức trong lòng thì đã ngủ thiếp đi. Giang Dư Chính thấy vậy cũng không đành lòng bèn bế cô ra bãi đỗ xe rồi trở cô về Hạ gia.
…
- Cảm ơn con nha, A Chính. Để con đưa con bé về thế này thật ngại quá.
- Không có gì đâu dì. Đây cũng lẽ thường tình con nên làm thôi.
…
Vì mệt quá nên cô ngủ một giấc đến sáng ngày hôm sau mới tỉnh. Tỉnh lại trên trước giường êm ái cô nhận ra đây là giường của mình cũng may là Giang Dư Chính đã không có ý đồ xấu gì đối với cô. Kể ra thì cậu ta cũng biết đưa cô về nhà để cô nghỉ ngơi. Cô lại nhớ đến cảnh tượng không muốn nhớ ngày hôm qua kia, nhìn anh và Diệp Hân Nghiên thân mật thế kia mà. Cũng phải ngày xưa khi còn học trung học anh cũng là một học sinh được nhiều bạn nữ theo đuổi mà trong đó còn có Diệp Hân Nghiên chỉ tiếc là sau khi học xong anh lại đi du học.
Cảnh tượng ngày hôm qua cô nhìn thấy hai người họ thân mật đến vậy có nghĩa là anh đã chấp nhận Diệp Hân Nghiên rồi. Cô cũng nên chết tâm đi thôi. Hai bảo bối của mẹ, mẹ xin lỗi vì không thể nói cho cha của các con biết được. Mẹ nghĩ mẹ và bố con có thể quay lại nhưng không thể nữa rồi. Mẹ sẽ ra đi để bố con có thể hạnh phúc với người mới.
Cô đã quyết định đi ra nước ngoài để học tập và cũng là tránh xa anh. Việc này cô sẽ sớm nói cho ba mẹ cô biết. Bây giờ việc làm cũng không có, em trai thì có giỏi nhưng mà cũng phải nuôi ba mẹ nữa nên cô sẽ ra nước ngoài tự lập và sinh sống.
…
- Ba mẹ, con quyết đinh sẽ ra nước ngoài..
- … - Ông bà Hạ ngạc nhiên khi nghe thấy cô nói câu này.
- Con muốn thay đổi môi trường một chút với lại khi ra nước ngoài sẽ không còn ai biết đến con nữa. Lúc đó hai đứa nhỏ của con ra đời con cũng sẽ không cần phải nghĩ đến việc tụi nhỏ biết bố mình là ai?
- Được con cứ đi đi. Nếu vì muốn tốt cho cả ba mẹ con con thì cũng chỉ có cách này. Nếu có khó khăn thì cứ gọi điện cho ba, ba sẽ giúp con. – Hạ lão gia vẫn là hiểu con gái mình nhất. Ở lại đây mà cứ thâý đau khổ thì thôi chi bằng cứ để cho cô đươc giải thoát.
- Cảm ơn ba. Mẹ con sẽ đi mẹ chờ con nhé. Với cả nếu Giang Dư Chính cậu ấy có đến thì mẹ cứ bảo rằng con ra nước ngoài hơn nữa không cần tìm con đâu. Cậu ấy con thấy mẹ có thiện cảm với cậu ấy nhưng con thì không. Mẹ hãy bảo cậu ấy quên con đi đừng liên lạc cho con nữa nhé.
- Mẹ hiểu rồi. Mẹ sẽ bảo với thằng bé. – Hạ phu nhân ôm lấy cô.
- Con định đi luôn trong hôm nay?
- vâng…bây giờ con sẽ sắp xếp đồ đạc để ra sân bay.
- Được con chuẩn bị đi ta sẽ gọi cho tài xế chở con đi.
Cô lên thu dọn đồ đạc của mình. Bây giờ thì quần áo của cô cũng không phải là dạng quần áo bà bầu rồi. Có khi sang đấy sẽ mua một chút vì bụng cô cũng sắp to rồi. Tiếp đến là cô dọn đến đống ảnh, trong đó có cả ảnh cưới, ảnh đi tuần trăng mật của cô,…vv.. Cô vậy mà lại không nỡ bỏ chúng lại đây. Ảnh cưới của cô và anh trông cô giống như một cô dâu miễn cưỡng cười vậy, còn ảnh thời trăng mật thật sự lúc đấy rất hạnh phúc. Cuối cùng cô quyết định mang đi một tấm ảnh chụp chung của anh và cô lúc trăng mật mang đi. Cô không chọn ảnh cưới bởi vì nhìn lúc đó cô không có hạnh phúc.
Thu dọn xong thì cũng đến giờ ra sân bay. Cô cũng nhanh chóng mang đồ xuống vì mang thai nên cũng phải cẩn thận tránh mang nặng. Cô bảo với ba mẹ cô không cần tiễn cô sợ khi nhìn bọn họ cô lại không nỡ đi, ông bà cũng hiểu cho con gái nên đành ở nhà dù muốn đi.
Tạm biệt, Lục Khải Huy.