Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng hôm sau, cả nhà họ Hạ bị đánh thưc bởi tiếng hét của người hầu. Cô là người đầu tiên chạy xuống vì cô nghĩ rằng có thể đó là Giang Dư Chính do hôm qua nói chuyện với hắn. Cô cũng không lạ gì với tính cách của hắn kiểu gì thì đêm hôm qua hắn đã đặt vé về trong đêm.
- Chị cứ vào đi để em mở cửa cho.
- Vâng, cô chủ.
Người hầu đi vào nhà còn cô thì đi mở cửa. Qủa nhiên cô đoán không sia là Giang Dư Chính. Thật lòng 5 năm qua Giang Dư Chính giúp cô rất nhiều nhưng không vì thế mà cô có thể yêu hắn được. Cô vẫn nhớ lời đe dọa của hắn cho nên dù có mở lòng thì cũng không thể có tương lai.
- Em bảo rồi anh không cần phải về đâu còn công ty, còn bố mẹ anh ở đó nữa.
- Anh không cần. Điều anh cần là…
- Mami ai tới vậy? – Tiếng tụi nhỏ vang lên cắt đứt lời nói của Giang Dư Chính. Vì cô rời giường sớm nên chúng mới thức dậy theo.
- Là ba nuôi của các con. – Thôi thì bọn nhỏ kiểu gì cũng biết nên cô đành phải nói thật.
- A!! Ba nuôi. – Tui nhỏ nghe cô nói liền vui vẻ đều tỉnh ngủ sau khi nhìn thấy tận mắt Ginag Dư Chính.
Thật lòng cô không muốn bọn trẻ nhà cô thân thiết quá mức với Giang Dư Chính, nếu làm vậy chúng nó sẽ quên đi ba ruột của mình. Nhưng cô chưa từng một lần nhắc đến ba ruột của chúng thì làm sao có thể chúng biết được. Thôi thì vẫn là một mình nuôi hai đứa nhỏ nên người.
Ăn xong cô viện cớ đủ lí do để Giang Dư Chính đi về. Cuối cùng cô cũng thành công để bọn trẻ thân thiết nhiều sợ sau này sẽ không giữ được.
- Hai đứa giờ theo mẹ lên phòng nằm nghỉ ngơi để mẹ làm việc. Bây giờ cậu của các con cũng phải đi làm nữa mà mọi người trong nhà cũng mệt rồi nên hai đứa phỉa ngồi yên ngoan ngoãn không được nghịch ngợm nhé.
- Vâng.
- Ngoan, hai đứa qua phòng khách kia chơi.
Về nước nghỉ ngơi một ngày là đủ rồi giờ cô lại quay trở lại với công việc. Vì mới về nước nên chưa thể đi làm ngay lại phải quay lại với việc đi xin việc làm với trình độ của cô bây giờ thì vị trí phù hợp nhất chính là làm quản lí. Cô phải lên mạng tìm xem có công ty nào ứng tuyển được không?
…
Lục Khải Huy sau khi biết được tin cô đã bỏ đi thì anh đã luôn nỗ lực giành lại chức chủ tịch. Giờ đây, Lục Chí Viễn đã bị anh bỏ một xó nào rồi, tập đoàn Lục thị vì có sự dẫn dắt của anh mà ngày càng trở nên vươn tầm có rất nhiều hạng mục quan trọng từ các nhà đầu tư nước ngoài đến với công ty anh hợp tác.
Anh luôn nỗ lực là thế nhưng trong suốt 5 năm qua anh vẫn không ngừng tìm kiếm cô. Có tìm như thế nào cũng không thể biết được cô đang ở đâu nhưng đến tận hôm nay mới có người báo lại cho anh rằng cô đã về nước. Nhưng cô không đi một mình mà có hai đứa bé tầm 5 tuổi đi theo cô. Anh cũng đã vặn óc suy nghĩ chắc là cô đi nước ngoài đã gặp được tình yêu mới và có con chung với người đàn ông đó. Lần này cô trở về anh lại không thấy ba của hai đứa trẻ nên có nghĩa là anh vẫn có cơ hội để quay lại với cô.
Thế là anh mới bày ra một kế hoạch rước cô về nhà. Vị trí trợ lí đặc biệt từ khi cô bỏ trống đến nay vẫn chưa có ai anh sẽ lơi dụng cơ hội này để mang cô về lại với anh lần nữa.
…
Tìm kiếm việc làm bây giờ rất khó nên cô gọi điện cho Thẩm Nhã Tịnh với Cố Tĩnh Hy. Thời gian cô ở nước ngoài cũng hay liên lạc cho hai người họ. Nhưng chuyện về nước cô chưa có nói sẵn tiện thì nói luôn.
- Tiểu Mạt tụi mình ngồi đây.
Cô hẹn hai người họ từ lúc 3h chiều mà bây giờ còn chưa đến 3h họ đã ngồi đông đủ vậy rồi. Chứng tỏ rằng lần này cô về nước mà không báo cho hai người họ biết trước là cô bị hai người họ phạt rồi.
- Hai cậu đến lâu chưa?
- Tụi mình cũng vừa mới đến thôi à. Có muốn uống gì không? Hay là như cũ? – Như thường lệ khi cô đi chơi với hai người họ, họ vẫn đều hiểu cô thích uống loại gì? Nếu như gặp lại anh liệu anh có nhớ đến loại nước uống cô thích.
- Oa đây là hai nhóc nhà cậu à? Đáng yêu thế!! Hai con tên là gì?
- Kìa hai đứa các cô hỏi kìa. Trả lười đi con – Thấy hai đứa con mình có vẻ im lặng cô vỗ vỗ nhẹ vào vai hai đứa nhỏ.
- Con chào cô tên con là Mặc Phong còn đây là Linh Đan em gái con.
- Đáng yêu quá. Nhìn hai đứa này mới 5 tuổi mà trông cứ như kiểu già dặn trước tuổi vậy.
- Hahhaaa…
- Để mình gọi cho Viên Hiên vào đây đưa tụi nhỏ đi chơi còn chúng ta ngồi nói chuyện.
Thẩm Nhã Tịnh vừa dứt lời thì Lăng Viên hiên đi vào đúng lúc. Thật ra lúc ở ngoài anh đã nhìn thấy ánh mắt của cô nhìn ra phía anh. Với tư cách là người chồng chính thức của cô anh cũng hiểu được cô muốn gì ở anh nên anh đi vào. Kể cả cho dù cô không có nhìn anh thì anh cũng muốn vào bởi vì trong kia có hai đứa con của Lục Khải Huy, anh có thể dễ dàng nhận ra chúng vì đôi mắt của tụi nhỏ quá giống với thằng bạn kia của anh.
- Em muốn gọi anh làm gì?
- Viên Hiên, giúp em đưa tụi nhỏ đi chơi nhé.
Thế là Lăng Viên Hiên đẫn hai đứa nhỏ đi chơi để lại cho cô một mình đối mặt với hai con người như bà tám này.
- Tiểu Mạt nói mình nghe tại sao 5 năm trước bỏ đi mà không nói cho tụi mình biết hả?
- Mình…mình….