Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Tiểu Mạt nói mình nghe tại sao 5 năm trước bỏ đi mà không nói cho tụi mình biết hả?
- Mình…mình….
- Đừng ấp úng nữa. Tụi mình sẽ nghe lí do của cậu.
- Lúc đó…vì…vì mình muốn rời khỏi Lục Khải Huy.
- Cái gì? Hắn ta đã làm gì với cậu?
- ưm…cũng…cũng không có gì. Chỉ là mình không còn tin tưởng anh ấy nữa nên mới đi nước ngoài.
- Theo mình thấy thì không phải vậy, chắc chắn có điều gì uẩn khúc trong này. Cái cách nói chuyện ấp úng của cậu là mình biết rồi. Mình còn lạ gì nữa. – Với tư cách là một người bạn thân của cô Thẩm Nhã Tịnh đều biết được mọi hành động của cô.
- … - Chuyện này thật ra cũng rất khó nói, cô không muốn hai người bạn của cô phải hiểu nhầm thêm gì về anh nữa.
- Thôi được rồi. Mình không hỏi nữa, chắc chắn là có điều cậu không muốn nói ra. Chúng ta nói cái khác. Thế nào rồi về nước đã quen chưa?
- ừm…quen rồi chỉ có điều mình không còn được nhìn thấy ba mẹ mình nữa. – Nói đến đây cô cũng buồn khi mà người mình thân quen lại không thấy đâu.
- Lúc ba mẹ Hạ mất, ai cũng mong cậu về. Lục Khải Huy cũng đến nhưng cũng chỉ có thể đứng từ xa vì em cậu có vẻ như rất hận Lục Khải Huy.
…
Trên đường về, hai tay cô dắt hai đứa con chân thì cứ đi nhưng đầu cứ chỉ suy nghĩ đến câu nói của Thẩm Nhã Tịnh. Thì ra lúc ba mẹ mình mất anh ấy có đến, vì ở nước ngòai cho nên cô cũng ngại đọc tin tức của quê nhà. Không phải vì ngại mà cô sợ cứ mở điện thoại hay tivi lên lại có hình của anh với Diệp Hân Nghiên thì sao. Cũng không biết anh và Diệp Hân Nghiên đã làm đám cưới chưa.
- Mami, người sao vậy? Tụi con gọi mãi nhưng không được. – Tiếng của hai đứa nhỏ.
- Không có gì mami chỉ nghĩ đến công việc thôi.
Hai đứa nhỏ đều im lặng. Thật ra lúc nãy đi chơi với Lăng Viên Hiên, hia đứa nhỏ đã hỏi qua Lăng Viên Hiên về vấn đề cha ruột của chúng. Tuy có 5 tuổi nhưng mà hai đứa đều hiểu hết những gì mẹ mình trải qua, chúng chỉ muốn biết ba ruột của chúng là ai? Tại sao lại bỏ rơi mẹ của chúng. Sau khi hỏi xong thì chúng mới biết chủ tịch của tập đoàn Lục thị - Lục Khải Huy là ba ruột của chúng. Nếu như mẹ đã không cần đến ba thì chúng cũng không cần.
- Hai đứa sao vậy? Có chuyện gì muốn nói với mẹ à.
- Không có mami, Phong Phong với Đan Đan muốn được ăn kem.
- hả? Thì ra là muốn ăn kem được mẹ dẫn hai đứa đi ăn.
…
Bây giờ cô cũng chỉ có ở nhà để tìm kiếm công ty làm. Cũng đã hỏi qua Thẩm Nhã Tịnh và Cố Tĩnh Hy hai người họ cũng sẽ giúp cô. Cô ngước nhìn lên đồng hồ thấy cũng đã đến giờ ăn trưa của hai đứa trẻ rồi, cô cũng nên cho chúng đi ăn thôi.
- Dì Từ, hôm nay con không ăn ở nhà đâu ạ? Con muốn dẫn hai đứa đi ăn ở ngoài tiện thể cho chúng biết đường xá ở đây.
Cô đi xuống dắt hai đứa nhỏ đi, nhìn tổng quan trông ba mẹ con thật sành điệu cũng mau cô có mắt thẩm mỹ phối đồ với nhau nhìn trông trẻ hơn mấy tuổi.
- Con đi cẩn thận, tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư phải nghe lời mẹ đó nha. Nhìn cả nhà ba mẹ con nhìn xinh quá.
- Tụi con cảm ơn bà Từ, tụi con đi đây ạ. – Hai đứa trẻ ngoan ngoãn chào.
Cô đưa tụi nhỏ đi ăn rồi ghé vào trung tâm thương mại của thành phố cho hai đứa nhỏ chơi. Mới về nước nên cũng không có mang nhiều quần áo về nên phải mua thêm. Trẻ con tầm tuổi này chúng có thể phát triển rất nhanh quần áo mua về mặc mới có vài tháng mà đã chật hết rồi.
- Phong Phong, Đan Đan hai đưa thấy sao? Bộ này có hợp với mẹ không?
- Mami xinh quá, con cũng muốn một bộ như mami. – Linh Đan là một cô bé hoạt bát có cá tính giống cô nên để nói đến gu thời trang thì chỉ có con bé hiểu cô nhất.
- Con thấy bộ nào cũng vậy mà mami. – Mặc Phong là đứa trẻ thông minh với cậu chỉ cần có đồ mà mặc là được, cậu không có quan tâm quá về vấn đề thời thượng ngày nay sở thích của cậu là muốn làm người lãnh đạo lớn giống hệt với ai kia. Nhưng cho dù cậu có mặc thì nào thì cũng đều hợp hết lúc còn ở nước ngoài đã từng thu hết được mấy bạn gái nhỏ xung quanh.
- Hạ! Mặc! Phong! Con không thể cho mami một câu nhận xét nào sao?
- Đan Đan chúng ta qua kia chơi, anh vừa nhìn thấy một khu vui chơi đảm bảo anh rất thích. – Hạ Mặc Phong đánh trống lảng câu hỏi của cô.
- Anh Mặc Phong mau dẫn Đan Đan qua đó đi.
- Hai cái đứa này thấy khu vui chơi là đi liền. Nhớ chỉ được chơi ở đấy thôi nha mua đồ xong mami sẽ qua đó.
- Vâng mami, tụi con chờ mami ở đó.
Thế là cô lại tiếp tục hành trình mua sắm của mình. Trung tâm thương mại này đã lâu rồi không vào thật là thay đổi nhiều quá khiến cô cũng không nhận ra. Cô vào một hãng thời trang cô rất thích có rất nhiều bộ đẹp nhưng mà nhìn giá tiền có vẻ đắt mà bây giờ ví của cô cũng không có nhiều tiền như thế. Hơn nữa còn phải tiết kiệm để mà nuôi hai đứa nhỏ vì bây giờ cô chưa có đi làm. Nhưng nếu không mua thì sẽ có người lấy mất.
Cô còn đang dắn đo không biết có mua hay không thì có một bàn tay giờ chiếc thẻ ra cho nhân viên cửa hàng.
- Đây là thẻ đen của tôi, cô ấy muốn mua gì các cô cứ trực tiếp quẹt thẻ cho tôi.
Giọng nói này quá đỗi quen thuộc với cô. Là giọng nói mà trong suốt năm năm qua cô đều mong nhớ đến. Cô vì con người này mà đêm nào cô cũng khóc đến trời bừng sáng. Cô quay lại quả nhiên là anh Lục Khải Huy.