Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Theo lời hai đứa nhỏ anh gọi điện cho thư kí Hàn.
- Cậu liên hệ với bác sĩ bệnh viện giúp tôi làm xét nghiệm. – Qủa thật thì anh bị lời nói kiên định của cậu bé Mặc Phong làm cho tn tưởng nên mới nới đến việc xét nghiệm AND.
- Chú sẽ lấy một ít tóc của hai đứa và hai đứa có thể về rồi. Chú sẽ cho người chở hai cháu về. – Anh lấy một sợi tóc từ đầu hai đứa.
- Chúng cháu đợi kết quả từ chú. Tụi cháu chào hai chú chúng cháu về trước.
Mặc Phong và Linh Đan nói chuyện với anh xong thì đi theo thư kí Hàn để về, vì hai anh em trước đó đã tự ý đến đây nên không có xe để về. Vả lại cũng chỉ là trẻ con nên nếu đi một mình lang thang như vậy có thể gặp người xấu. Về đến nhà hai đứa trẻ cũng không có nói gì với mẹ.
Vài ngày sau, kết quả xét nghiệm AND cũng đã có. Khi cầm tờ giấy trên tay Lục Khải Huy thật sự cũng không dám nhìn kết quả. Nếu đó không phải là con của anh thì anh sẽ phải đối diện như thế nào, còn nếu là con của anh thì anh sẽ bù đắp 5 năm không có sự xuất hiện của người cha cho chúng.
Cuối cùng anh cũng can đảm mở kết quả ra xem. Trên giấy ghi anh và hai đứa bé có quan hệ huyết thống đến 99,99%. Vậy hai đứa trẻ đó là con của anh, hóa ra 5 năm qua cô đã một mình vất vả nuôi hai đứa con của anh khôn lớn.
- Thư kí Hàn, cậu tìm cách nào đó đưa Mặc Phong và Linh Đan tới đây cho tôi.
- Tôi hiểu rồi thưa chủ tịch.
…
Theo lời dặn của anh, thư kí Hàn đã đưa được hai đứa nhỏ đến đây. Có trời mới biết được là anh phải khổ sở như nào mới có thể thuyết phục được Thẩm Nhã Tịnh đưa hai đứa nhỏ đến đây. Thật là mệt công kiểu này không được tăng lương chắc anh nghỉ việc quá.
- Chú Lục, chú gọi tụi cháu tới có nghĩa là đã có kết quả rồi đúng không ạ?
- ừm…hai đứa cứ ngồi đi. Chú nghĩ hai đứa sẽ hiểu trong này viết gì. Mặc Phong cháu có thể đọc được đúng không? – Anh đưa tờ xét nghiệm cho hai đứa trẻ.
- vâng.
- Linh Đan em có hiểu không? Hay để anh đọc cho em.
- Anh Phong em hiểu được mà. – Linh Đan từ chối Mặc Phong, mặc dù cô bé biết không có thông minh như anh trai mình nhưng khi cô bé nhìn vào tờ giấy nào cô vẫn hiểu được.
Hai đứa trẻ đều xem cho tới khi nhìn con số 99,99% thì mới ngẩng mặt lên nhìn anh. Vẻ mặt của của cậu bé Mặc Phong như đã đoán trước nên không có bất kì phản ứng nào nhưng cô bé Linh Đan thì có vẻ vui mừng vì cuối cùng cô bé đã có daddy của cô bé.
- Daddy cuối cùng con cũng tim thấy người rồi. – Cô bé Linh Đan chạy đến ôm chầm lấy anh.
- Được rồi, daddy cũng cảm ơn các con vì đã có mặt trên thế giới này. – Anh ôm chầm lấy Mặc Phong và Linh Đan. Đây là hai đứa con của anh và cô, từ bây giờ anh muốn được nâng niu và bắt đầu lại từ đầu với cô. Sai lầm trước kia hãy để cho quá khứ quên đi tương lai sẽ chỉ có một nhà bốn người hạnh phúc thôi.
- Nhưng mà mami chưa có nhận người nên chúng con cũng chưa chấp nhận đâu? – Mặc Phong vốn dĩ là một cậu bé khó tính nên cậu tôn trọng quyết định của mami cậu. Nếu mami cậu chấp nhận thì cậu cũng sẽ chấp nhận.
- Vậy daddy phải làm gì thì mami các con sẽ chấp nhận đây?
Lúc này Mặc Phong và Linh Đan hai đứa chẳng ai hẹn ai quay mặt nhìn nhau cười tủm tỉm. Còn Lục Khải Huy thì đang nghĩ chắc hai đứa nhóc này lại muốn anh làm gì đây?
- ừm…tụi con là muốn daddy theo đuổi lại mami một lần nữa. Bởi vì hiện tại cũng có một chú đang muốn làm daddy của chúng con.
- Vậy daddy có thể biết đó là chú nào không? – Máu ghen của Lục Khải Huy bắt đầu tăng lên.
- Chú ấy họ Giang. Tên Giang Dư Chính.
Còn tưởng cô ấy đã có chồng mới rồi hóa ra người đi theo cô ấy bao nhiêu năm nay vẫn là tên Giang Dư Chính. Giang Dư Chính năm năm trước trái tim cô ấy thuộc về tôi, vậy năm năm sau trái tim cũng vẫn là thuộc về tôi. Cả cuộc đời cậu mãi mãi không thể thay đổi trái tim của cô ấy được.
- Được daddy biết rồi. Vậy hai đứa có muốn đi đâu không? Hai đứa về nước chắc hẳn vẫn chưa biết hết đường xá ở đây có muốn daddy dẫn đi một vòng không? – Dù gì sau này hai đứa con của anh cũng sẽ lên kế thừa vị trí này của anh nên anh muốn cho chúng một cái nhìn tốt hơn.
- Daddy con muốn tham quan công ty của người. – Bé Linh Đan từ trước tới giờ đều là một cô bé hiếu kì tò mò nên nói thẳng ra với anh còn Mặc Phong tính cách cậu bé cũng như vậy nhưng cậu không hay thể hiện ra. Chính vì điều này nên cô mới cho rằng Mặc Phong tính cách y hệt ba nó còn Linh Đan thì hoạt bát như cô.
- Mặc Phong con có muốn đi không? – Lục Khải Huy thấy Linh Đan trả lời anh nhưng cậu bé Mặc Phong thì không nên anh mới quay sang hỏi.
- Nếu daddy muốn thì con đi.