Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giang Dư Chính thấy cô bước ra từ phòng nghỉ của anh cõi lòng liền nguội lạnh trên mặt có phảng phất chút buồn nhưng nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, khó đoán thường ngày.
- Tiểu Mạt sao em lại ở đây?
Từ trong phòng nghỉ của anh cô đã nghe thấy tiếng Giang Dư Chính hỏi mình nên cô mới đi ra. Vốn dĩ cũng không muốn vòng vo nhiều chỉ muốn ra và làm rõ sự việc cô vẫn còn yêu Lục Khải Huy.
- Em…
- Cô ấy ở cùng với tôi. – Không cần cô trả lời anh trả lời thay cho cô thuận thế ôm cô vào lòng. Nhìn biểu hiện của cô anh cũng biết là cô đang mềm lòng rồi. Nhưng Lục Khải Huy anh vẫn đang nghi ngờ rằng Giang Dư Chính đến việc hiểu lầm năm năm trước của anh và cô.
- Tiểu Mạt em quên rồi ư? Hắn ta làm gì với em, chả nhẽ em còn không nhớ?
- Đó là hiểu lầm, anh đừng vu oan cho anh ấy.
- Nếu cậu chỉ muốn nói mấy câu đó thì không cần thiết đâu. Thư kí Hàn tiễn khách.
- Lục Khải Huy, các người cứ đợi đấy. – Nói rồi Giang Dư Chính trong lòng thì bất lực còn mặt ngoài thì tức giận mà bỏ đi.
- Vừa rồi không phải đã dọa em sợ chứ? – Lục Khải Huy thấy sắc mặt của Hạ Tiểu Mạt có vẻ tái nhợt nên bèn hỏi cô.
- Em sợ anh ấy sẽ làm gì đó tổn thương đến anh.
- Đừng lo em nghĩ anh là ai cơ chứ? Anh sẽ che chở cho ba mẹ con em để không bị nghuy hiểm ngoài kia ảnh hưởng. – Anh ôm lấy cô vào trong lòng, cô thuận thế cũng ôm lấy anh. Cả hai ôm nhau thật chặt nhưng không ai nói với ai một câu vì cả anh và cô đều biết đây chính là những giây phút ngọt ngào nhất.
…
Cô trở về công ty làm việc, mệt mỏi ngồi xuống ghế làm việc nhưng mà vẫn không thể quên được câu cảnh cáo của Giang Dư Chính. Năm năm trước hắn ta đã suýt hủy hoại đi anh cũng may là cô đã dứt áo ra đi. Nhưng còn lần này lại không đơn giản như vậy, lẽ nào tâm lí tình yêu đã khiến hắn ra mức này.
Càng nghĩ càng đau đầu cô liền nhìn đồng hồ thấy vừa vặn giờ đi đón bọn trẻ. Liền đứng lên rời khỏi phòng làm việc, rốt cuộc về đến công ty cũng không thể làm được việc gì. Xuống tới sảnh của Hạ thị cô thấy có xe của anh đỗ ngay trước cửa liền chạy lại.
- Em tưởng anh còn công việc chứ?
- Việc gì quan trọng hơn bằng việc cùng bà xã đi đón các con chứ?
- Ai là bà xã của anh chứ? Còn chưa có cầu hôn đàng hoàng nữa.
- Hóa ra là em đợi cái này của anh? Vậy anh cầu hôn em rồi thì lúc đó đừng từ chối anh.
Anh nhớ lại khoảng thời gian năm năm trước, vì muốn chung sống cùng với cô nhanh chóng ngay cả việc cầu hôn anh cũng chưa có làm qua bây giờ anh sẽ bù đắp lại tất cả anh sẽ cho cô một hôn lễ hoành tráng nhất, cho tất cả mọi người trên thế giới này biết cô là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
- Được rồi lên xe đi, các con còn đang chờ chúng ta đến đón đấy.
…
- Mami, daddy vui quá. Hai người đến đón tụi con ạ.
- Hôm nay daddy sẽ cùng về nhà ăn cơm với chúng ta nên các con có thể cùng vui chơi với daddy rồi.
- Yeah. Mau về thôi daddy, mami, anh Mặc Phong. – Cô bé Linh Đan vui sướng vì hôm nay được cùng với daddy, mami, rồi cả anh trai sinh đôi của cô bé cả cậu của cô bé cùng ăn cơm với nhau.
- Kéo anh từ từ thôi. – Cậu bé Mặc Phong phàn nàn.
Thấy hai con vui vẻ như vậy cả cô và anh đều rất vui. Xem ra việc nhận lại cha con với nhau thế này hai đứa trẻ càng vui hơn không còn rầu rĩ như trước. Dù sao cũng vẫn là trẻ nhỏ, suy nghĩ của bọn chúng người lớn cũng không thể hiểu được hết.
…
- Duy Khiêm chị về rồi? Em vẫn đang làm việc à?
Cô gọi mãi cũng không có thấy em trai cô trả lời bèn hỏi người hầu trong nhà. Những người đó cũng không biết vì sao cậu chủ giờ này vẫn chưa về, họ chỉ biết rằng em trai cô có gọi về bảo mọi người chuẩn bị thức ăn vì hôm nay có một người đặc biệt đến.
Cô nghe xong thì trong lòng có chút vì em trai cô chắc chắn là có bạn gái nên mới đặc biệt dặn dò người hầu. Cô liền cao hứng bảo bố con Lục Khải Huy ở yên đây còn cô thì xuống bếp cùng với những người hầu chuẩn bị bữa ăn thịnh xoạn, biết đâu chừng còn có thể hốt em dâu về ngay và luôn. Aiza chỉ sợ cô em dâu này mà về đây thấy được tâm ý của người chị có khi còn hoảng sợ mà chạy luôn đi ấy chứ.
Vì người ta là lần đầu đến chơi cho nên bữa ăn cũng cần phải thịnh soạn chút nhưng cũng không thể thiếu được hương vị trẻ con. Cô quyết đinh sẽ làm món đậu phụ sốt Tứ Xuyên vì cô thấy không nói gì đến anh và em trai cả hai đứa nhỏ đều rất thích ăn cay hi vọng cô gái kia cũng như vậy, 6 phần mỳ xào làm ăn chính, ngoài ra cũng không quên có một phần món ăn theo phương Tây như là bánh trứng sữa, cá hồi sốt kem chanh. Nghĩ thôi cũng đủ hấp dẫn rồi.
Cô đang mải làm thì bất ngờ có một bàn tay ôm lấy cô từ phía sau. Ngửi mùi hương cũng biết đó là ai cô liền nói.
- Anh sao vậy?
- Có cần anh giúp gì không?
- Nếu anh đã muốn giúp thì cũng được, đầu tiên là đem rửa cá, rửa mỳ sau đó thái cho em một ít rau….
Tất tần tật cô đều nói cho anh cần làm gì. Có nhiều lúc anh không biết làm thế nào thì đã có cô ở bên cạnh hướng dẫn tuy có hơi vụng về nhưng rất là vừa mắt. Nhiều khi anh còn tạo ra những sản phẩm lỗi nhưng biết anh đã vất vả nên cô cũng không có chê anh chủ yếu là để động viên có thêm thời gian mà tôi luyện nấu ra món ăn ngon hơn. Biết đâu sẽ có người nào đó chính tay sẽ là người vào bếp chuẩn bị bữa ăn thịnh soạn cho ba mẹ con cô thì sao.