Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cảm Giác Khi Hai Ta Gặp Nhau
  3. Chương 99
Trước /109 Sau

Cảm Giác Khi Hai Ta Gặp Nhau

Chương 99

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Cô bị người tài xế đưa vào nhà hoang. Chúng trói cô ngồi trên một chiếc ghế, hai tay hai chân đều bị trói chặt với ghế nên không thể cựa quậy. Có vẻ như là bọn bắt cóc đang nói chuyện với ai đó, cô chỉ nghe thoáng qua vài câu nói của bọn chúng thôi.

- Này nếu không phải vì boss thì tao đã muốn thử con nhỏ này rồi. Nhìn nó ngon thế kia mà.

- Phải nếu ông chủ cho thì tao nhất định sẽ làm cho con nhỏ đó sung sướng tận cùng. Hehe.

Nghe thôi cũng đủ biết được hai gã bắt cóc này biến thái tới cỡ nào. Đầu tiên cô phải trì hoãn thời gian để anh tới cứu cô vì cô nhớ rằng anh có cài định vị vào máy cô. Nhưng điều quan trọng nhất là người đứng đầu sau vụ bắt cóc này là ai? Cô không nhớ rằng cô có đắc tội với ai cả.

Thư kí Hàn sau khi bị đánh ngất nằm trên đường đã được anh đưa về, cũng may về đến nơi thì thư kí Hàn cũng kịp thời tỉnh lại. Rồi thư kí Hàn kể lại sự việc trên đường đi thì có hai tên côn đồ cầm gậy nhảy ra chặn đường. Chúng đe dọa không thành rồi đáng ngất anh và vứt anh nằm dưới đường.

Sau khi về công ty thư kí Hàn được anh giao nhiệm vụ tìm tung tích của Giang Dư Chính, còn anh thì chuẩn bị số tiền theo yêu cầu của hắn ta. Đối với anh 1 tỷ này không quan trọng bằng tính mạng của cô. Gia đình họ chỉ mới đoàn tụ sau thời gian dài thôi mà không thể cứ kết thúc như này.

Về phía cô thì sau một hồi nhìn ngó xung quanh thì chỉ biết là một kho đã bị bỏ hoang từ rất lâu. Chỗ nào cũng mục nát cả nhà khô đều bốc mùi khó chịu nhưng điều quan trọng là làm thế nào mới thoát ra đươc chỗ này trước. Đang mải suy nghĩ thì hai tên bắt cóc đi vào.

- Boss đến rồi.

Dứt lời một người đàn ông từ ngoài bước vào, ấn tượng của cô là từ đầu tới cuối khi hắn bước vào chỉ tỏa ra khí chất của một kẻ hèn. Nhưng khi đã nhìn thấy khuôn mặt của người đó cô liền chết sững thì ra kẻ chủ mưu lại là Giang Dư Chính. Giờ phút này nhưng kỷ niệm hắn giúp cô ở bên nước ngoài bao năm qua đều tan biến. Cô chỉ có ngạc nhiên và ngạc nhiên thôi.

- Tiểu Mạt là em à? Nếu em chịu theo tôi từ đầu chúng ta đã không có kết cục như thế này. Năm năm trước em đã chọn hắn tôi đã khó khăn lắm mới tách em ra khỏi hắn không ngờ rằng năm năm sau quay về trái tim em vẫn hướng về hắn. Hóa ra năm năm qua tình cảm của tôi với em không là gì cả.

- Giang Dư Chính anh điên rồi. Anh thì biết gì chứ đâu cứ phải anh giúp tôi là tôi sẽ thích anh hơn nữa tình cảm của tôi đối với Lục Khải Huy còn hơn cả năm năm kia nữa.

- Haha chính vì vậy anh mới phải làm thế này. Đợi khi hắn đến đây tôi sẽ cho hắn hiểu thế nào là nhục nhã, thế nào là nhìn người mình yêu đi yêu người đàn ông khác.

- Em có biết không chỉ vì em mà tôi đã đánh sập cổ phiếu của Lục thị thế mà cũng không thể lay chuyển hắn giờ nhà tôi phá sản rồi ba mẹ tôi giờ giống như người điên vậy. Tôi không còn cách nào chỉ có thể nuốt nước mắt mà trơ mắt nhìn họ vào trại tâm thần. Còn tôi thì mất tất cả nhà lẫn công ty điều duy nhất tôi có thể làm bây giờ là cướp em về lại tay tôi.

- Giang Dư Chính anh điên rồi. – Cô bây giờ không thể tin nổi người trước mắt cô là Giang Dư Chính. Hắn ta dường như biến thành một người khác điên cuồng thù hận nhiều hơn.

- Tôi điên rồi vì em mà tôi mới điên thế này đây.

Cô hoàn toàn không có cách lí giải nào cho việc điên khùng của Giang Dư Chính chỉ biết là bây giờ nếu phản kháng có khi hắn sẽ giết chết cô vì thế cô chọn cách im lặng.

- Sao em không nói gì hết vậy? Sợ rồi sao? Được sợ thì càng tốt càng có kịch hay để xem.

Trong lúc hắn nói tiếng điện thoại rung lên. Rung cả chục lần nhưng hắn không thèm nhấc máy mãi sau mới mở ra xem. Hắn cười cười đưa điện thoại đến trước mặt cô và nói.

- Nhìn xem chồng em gọi đấy.

- Yo Lục Khải Huy tao bảo mày chuẩn bị mày đã làm chưa?

- Tất cả đều có đầy đủ đây rồi. Thả cô ấy ra trước tao sẽ đưa tiền cho mày. Mục tiêu của mày là tao chứ không phải cô ấy.

- Hahhaa đừng có giằng co gì ở đây với tao mày đưa tiền trước rồi thì thỏa thuận sau. Tao sẽ nhắn tin cho mày địa điểm giao dịch.

Nói xong hắn quay sang cô và nói.

- Tôi đi đây ở đây ngoan ngoãn chờ tôi. Tụi bây canh gác cho cẩn thận chờ tao ra lệnh thì mới ra tay.

- Thư kí Hàn tôi sẽ đến chỗ hắn giao dịch một mình còn cậu cho người đi giải cứu cô ấy tốt nhất là cảnh sát. Đồng thời phái một vài vị cảnh sát đi sau tôi nhưng nên giữ khoảng cách. Chúng ta sẽ gặp nhau sau khi tôi giải quyết được tên Giang Dư Chính.

- Tôi đã hiểu thưa chủ tịch.

Chương 100: Phát súng nguy hiểm

Lục Khải Huy đến vị trí mà Giang Dư Chính chỉ định hóa ra nó cũng gần chỗ của cô như vậy nếu anh đưa cho hắn số tiền thì anh có thể đi vào trong cứu cô. Anh cố ý để xe có thể phát ra tiếng động to nhất để cô có thể nghe thấy, để cô biết anh đang ở đây.

- Qủa nhiên là chủ tịch giờ giấc thật đúng không say tí nào.

- Đừng vòng vo nữa vào chủ đề chính đi.

- Được chỉ cần mày đưa tiền là tao sẽ thả nó ra.

Anh đưa cho hắn cái va li cầm trên tay nhưng trong va li không thể chứa hết được 1 tỷ nên anh chỉ có thể để trước 100 triệu trong đó.

- Trong này chỉ có 100 triệu số còn lại đưa tài khoản ngân hàng của mày đây tao sẽ chuyển khoản.

- Không cần mày bảo thằng thư kí đi theo mày mang nốt số còn lại ra đây và bảo cả bọn cảnh sát đừng có manh động. Mày đừng quên tao vẫn còn giữ con tim trong tay.

Lục Khải Huy anh cũng không có gì ngạc nhiên khi tên này nhận ra có người đang rình mò hắn. Đành phải ra lệnh cho thư kí Hàn cầm nốt số tiền kia cùng lúc đó trong nhà kho bỏ hoang cô lúc này đã nhanh trí tháo được dây trói tay. May mắn chỗ cô bị trói có gần một nhánh cây bị gãy đặt ngổn ngang trên mặt đất.

Cô lại gần cửa nơi có hai tên đang đứng canh rồi thật nhanh đánh mạnh vào đầu một tên. Nhưng cũng không thể nhạy bằng tên còn lại hắn nhanh chóng bắt được cô, Lục Khải Huy từ ngoài nhìn vào thì thấy cô như vậy liền hét lên.

- Mạt Mạt…

‘Pằng’ một phát súng được vang lên. Tên Giang Dư Chính này vậy mà lại mang trong mình súng ngắn.

- Tất cả đứng im cho tao. Mày giữ cô ta cho tao. Cô giỏi lắm Hạ Tiểu Mạt giám trốn thoát. Tôi còn đang định lấy số tiền này của hắn để cùng cô chạy trốn không ngờ cô lại chạy trốn được. Vậy thì cô cùng hắn xuống mồ chôn đi.

Nói rồi Giang Dư Chính ra lệnh cho tên bắt cóc đưa cô đến chỗ của anh. Hắn muốn anh và cô được đoàn tụ nốt lần cuối, chỉ cần có thể thủ tiêu được anh thì hắn và cô sẽ sống hạnh phúc đến cuối đời. Nhưng mọi chuyện lại hoàn toàn rẽ hướng giờ người mà hắn căm hặn nhất lại chính là cô người khởi nguồn cho những tình cảm sâu đậm của hắn.

Cảnh sát thấy Giang Dư Chính đưa súng ra thì mọi người đã vào trong tư thế sẵn sàng để đối phó với hắn. Còn tên đang bắt cô thì đưa cô tới chỗ của Lục Khải Huy.

- Khải Huy… - Cô ôm chầm lấy anh.

- Đừng sợ anh ở đây.

- Tình tứ thế này cho ai xem. À phải có tao xem này còn cả bọn cớm ở kia nữa nhưng mà thú vui của tao không phải là xem mấy cảnh này tao muốn chúng mày phải chết. – Dứt lời hắn nhắm về phía cô mà bắn, người đầu tiên hắn muốn giết chính là cô.

- Không…. -Lục Khải Huy nhanh chóng ôm cô đồng thời xoay người để đỡ cho cô một phát đạn trúng ngay phổi của anh.

- Khải Huy không được. Khải Huy anh nghe em nói anh không được chết còn có con của chúng ta nữa. Anh không được có chuyện gì đâu…hức hức…. – Cô ngồi đấy ôm anh.

Giang Dư Chính bắn xong một phát liền rum cầm cập đến nỗi tay cầm súng cũng không vững, còn hai tên bắt cóc thì cứ đứng ngẩn ngơ ở đấy. Cùng lúc đó cảnh sát đã tiến lên kịp thời khống chế được Giang Dư Chính và những tên khác. Một màn kịch trả thù vì tình yêu được kết thúc tại đây.

Lục Khải Huy nhanh chóng được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Còn cô thì đứng ngoài chờ, trong lúc chờ thì hai đứa con của cô, em trai cô còn có hai người bạn thân của cô và chồng của họ đều đến.

- Tiểu Mạt cậu đi rửa tay bọn mình ở đây trông chừng giúp cậu. – Thẩm Nhã Tịnh lên tiếng, lúc cô nghe tin Tiểu Mạt bị bắt cóc là tim cô đã nhảy dựng đứng lên rồi.

- Mình không đi, mình phải chờ anh ấy ra ngoài. – Hạ Tiểu Mạt mặc kệ tay dính đầy máu của anh.

- Tiểu Mạt cậu phải nghỉ ngời để khi Lục Khải Huy đẩy ra cậu còn có sức gắng gượng nữa chứ. Cậu không muốn để Lục Khải Huy nhìn thấy cậu như này đúng không? – Cuối cùng vẫn là Cố Tĩnh Hy đứng lên giải thích.

- Được mình nghe lời cậu. – Có hai người bạn như vậy cô có nói lý như nào cũng không thể đấu lại được đành nghe theo lời của bọn họ. Ngẫm lại thì cũng đúng cô cần phải có sức khỏe thì mới có thể chăm sóc cho anh được.

Nói rồi cô đi vào phòng vệ sinh để rửa tay. Cố Tĩnh Hy và Thẩm Nhã Tịnh không yên tâm nên đi vào cùng cô. Hai đứa trẻ nhỏ đứng đấy có bé Mặc Phong là bình tĩnh còn bé Linh Đan thì khóc lóc vì ba mình đang trong phòng cấp cứu.

- Daddy người sẽ không bị gì đúng không? Huhu…

- Linh Đan của cậu, con là cô bé dũng cảm trong những lúc này con không được khóc. Con nhìn anh trai của con xem, dưới mọi tình huống đều phải vững tinh thần thì mới có thể truyền sức mạnh đến cho ba con được. Nghe lời cậu không khóc nữa nha? – Hạ Duy Khiêm bế cô bé Linh Đan mà an ủi.

- Vâng, cậu nói đúng. Con sẽ cầu nguyện cho daddy được mau chóng phục hồi.

- Ngoan lắm.

Quảng cáo
Trước /109 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tên chưa nghĩ ra đang Convert dở

Copyright © 2022 - MTruyện.net