Hai người vốn không nên dây dưa cùng nhau, vì Chu Linh Vân là chị dâu của Lục Sở Ngạo.
Thân phận ở đó, dù có ly hôn với chồng mình, cô vẫn chưa từng nghĩ tới mình sẽ có quan hệ gì với em rể cả.
Nhưng mà anh ta dường như không thèm quan tâm điều đó.
"Anh có biết mình đang làm gì không hả? Tôi là chị dâu của anh đấy!"
"Vậy thì đã sao? Chẳng phải em đã ly hôn với anh ấy rồi à?"
Mãi một hồi Chu Linh Vân mới gỡ được vòng tay rắn chắc ấy ra khỏi người mình. Cô quay người lại, nhíu mày bất mãn.
"Anh ta chưa từng ký vào đơn ly hôn, anh đừng làm càn!"
"Đêm hôm trước là em nói muốn bao nuôi tôi. Bây giờ trở thành người của em rồi... em lại trở mặt không nhận?"
Chu Linh Vân tròn mắt nhìn anh nắm lấy tay mình, tên biến thái này không sợ chết sao? Hai người như vậy có khác gì tình nhân lén lút qua lại không? Còn là... còn là em rể chị dâu nữa chứ! Chu Linh Vân rụt mạnh tay lại, cô dứt khoát đáp lại.
"Tiền tôi đã đưa anh, chúng đêm đó cũng không xảy ra chuyện gì cả, từ khi nào anh biến thành người của tôi rồi?"
Lục Sở Ngạo đương nhiên không quên chiếc thẻ ấy, anh vẫn đem nó theo bên người, đưa cho cô.
"Em xem tôi thiếu chút tiền này sao? Lục Sở Ngạo tôi thiếu chỉ có mình Chu Linh Vân em thôi!"