Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Cậu muốn nhìn tôi bắn ra chỗ nào đây? Hả?”
Người đàn ông nói với giọng trầm khàn, giọng nói của hắn có ma lực mê hoặc người nghe giống như khi bị sa vào đầm lầy không cách nào thoát ra được.
Bị ánh mắt chứa đầy tà khí của hắn giam cầm, Đào Tử Kiệt cảm thấy yết hầu có điểm khô nóng, không muốn mở mắt nhìn nhưng lực bất tòng tâm.
Diệp Sở Sinh vẫn đang vuốt ve chơi đùa với cơ thể mình, cơ bụng săn chắc từng múi thịt hiện ra, cự vật ác nghiệt trong tay hắn hơi run lên, đỉnh đầu trào ra một chút niêm dịch. Hắn đưa ngón trỏ lên môi, nâng cằm lên, cái cổ thon dài hiện ra đường nét khêu gợi.
Đào Tử Kiệt nhớ tới lúc thứ hung khí to lớn kia từng ở trong cơ thể mình tàn phá bừa bãi thì hai má không tự chủ được mà nóng lên, cậu lớn tiếng nói: “Tên biến thái chết tiệt! Còn không mau bắn ra lão tử muốn đi ngủ rồi!”
Diệp Sở Sinh nhìn cậu khẩu thị tâm phi liền cảm thấy vô cùng đáng yêu, hắn cười cười, không kiềm chế dục vọng nữa. Đầu súng hướng lên trời, tinh dịch trắng bắn ra, dính lên ngực thậm chí lên cả mặt hắn.
Diệp Sở Sinh thở dốc, lè lưỡi liếm đi tinh dịch dính trên đầu ngón tay, thanh âm khàn khàn xương cốt quy đầu mềm nhũn: “Được rồi, bảo bối, cậu xem vui vẻ chứ?”
Đào Tử Kiệt vùi mặt vào gối, phía dưới của cậu đã cương cứng đến mức phát đau.
“Bảo bối, cậu thật là đáng yêu.” Diệp Sở Sinh trần truồng tiêu sái đi tới, ngồi bên giường vuốt ve cổ cậu, tiếp đó cúi xuống liếm vành tai cậu: “A Kiệt, mau uống hết bát canh thuốc đi.”
Đào Tử Kiệt nhịn đau chống người đứng dậy, bưng bát canh lên uống một hơi hết sạch, sau đó lại vùi mặt vào gối.
“Tên biến thái chết tiệt! Sẽ có ngày lão tử thao chết anh!”
“Tên biến thái chết tiệt! Sẽ có ngày lão tử thao chết anh!”
Một tuần sau, Đào Tử Kiệt lại lặp lại câu tuyên ngôn này.
Cậu đá văng cửa phòng làm việc, hùng hổ tiến vào dùng sức dậm chân thật mạnh. Tiếp đó cậu dùng tay nới lỏng cà vạt, sắc mặt đỏ ửng, hô hấp dồn dập, hung tợn chất vấn: “Anh đã làm gì lão tử?”
Diệp Sở Sinh đóng tập văn kiện lại giả ngu: “Sao thế?”
Đào Tử Kiệt nóng đến không chịu nổi, cởi áo khoác ra dứt khoát, cậu tiến tới cầm lấy cốc cà phê mình vừa uống, nhìn thấy chút bột phấn còn đọng lại trong cốc liền biết tên súc sinh lại làm ra chuyện xấu xa gì.
“Con mẹ nó, anh đúng là vô sỉ, vẫn tiếp tục bỏ thuốc tôi!”
“Sao cậu có thể nói như vậy, giúp tổ chức thử thuốc thí nghiệm không phải trách nhiệm của cấp dưới sao?” Diệp Sở Sinh biểu cảm vô tội, nhấc chân dựa người trên ghế làm việc: “Ông nội muốn tôi sinh chắt cho ông bế, tôi nói mình không thể sinh con, vì thế ông phái người mang một rương đầy thuốc tới, cho nên tôi chỉ muốn cậu giúp tôi thử xem hiệu quả thế nào.”
“Nói đùa sao! Nếu anh sinh ra sớm hơn bây giờ mười ngàn năm, tôi cá là người trên Trái Đất đều là đời sau của anh!”
Diệp Sở Sinh vui vẻ, khóe miệng câu lên nhìn cậu.
“Mẹ nó! Lão tử cần phải đi dập lửa, có việc đừng tìm tôi!” Đào Tử Kiệt đạp đổ thùng rác đi ra ngoài.
“Chờ chút.” Diệp Sở Sinh nâng tay lên nhìn đồng hồ, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Tôi có hẹn, bây giờ đã tới giờ hẹn, cậu muốn dập lửa cũng phải làm xong chính sự đã.”
Đào Tử Kiệt ngồi trong xe, một tay đỡ trán làm như đang suy nghĩ sâu xa nhưng thật ra trong lòng thì đang lấy Diệp Sở Sinh ra chửi rủa.
Diệp Sở Sinh dịch sát lại người cậu, ghé vào lỗ tai cậu thổi khí: “Bảo bối, thoạt nhìn tư thế của cậu giống như tượng người suy tưởng vậy, có thể trực tiếp đem trưng bày trong bảo tàng đó.”
Đào Tử Kiệt nắm chặt tay, nhe răng cắn một phát.
Ở trước cửa một quán trà tao nhã lịch sự, hai người một trước một sau bước xuống xe, Đào Tử Kiệt vì phải che chắn bộ vị bên dưới nên dáng đi có chút quái dị.
Diệp Sở Sinh đi tới ngồi xuống, bởi vì xung quanh đều là cấp chú cấp bác nên trông hắn trẻ vô cùng. Có người gọi hắn là thiếu gia, cũng có người gọi hắn là Diệp lão đại, những người này đều là người phúc lớn mạng lớn, có thể từ hỏa tuyến trở về, nói dễ nghe thì là công thần nguyên lão, nói khó nghe chính là những trở ngại mà lịch sử để lại.
“Hiếm có một ngày mọi người lại hội tụ đông đủ như vậy, không biết các vị có gì chỉ bảo?”
“Diệp lão đại bây giờ hô phong hoán vũ, mấy lão già chúng tôi sao dám chỉ giáo, hôm nay mời cậu đến đây chính là hy vọng Diệp lão đại xem xét việc chúng tôi đã dốc sức vì Diệp gia mà cho chúng tôi miếng cơm.”
“Ồ.” Diệp Sở Sinh vân vê cái ly, đưa lên mũi ngửi hương thơm của trà: “Hương Cảng bị luân hãm sao? Cho nên giá gạo tăng vọt? Hóa ra tiền hoa hồng tôi cấp cho các vị mỗi tháng đều không đủ để ăn cơm?”
Thái độ của hắn cực kỳ khoa trương, khiến cho mấy lão già kia tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng dù sao cũng là người từng trải, trong lòng dù tức trên mặt cũng không biểu lộ ra: “Thiếu gia…Cậu muốn thu lại mấy mối làm ăn, chuyện này chúng ta tạm thời không nói đến, nhưng chúng tôi đã đến tuổi này rồi, ai ở trong nhà cũng có mấy miệng ăn, giao tranh nửa đời người ai cũng mưu cầu được bình yên thư thái.”
“Vậy các vị muốn thế nào?”
“Cậu xem như vậy được không, chúng tôi có tay có chân, ăn không ngồi rồi cũng thấy ngượng, cho nên chuyện làm ăn chúng tôi sẽ tự mình thu xếp, lời lỗ chúng tôi tự chịu, không phiền đến Diệp lão đại phải để ý nữa.”
Đào Tử Kiệt cười thầm, mấy lão già đó đều thành tinh cả rồi, chuyện làm ăn trên tay đều là hoa thơm trái ngọt, chịu nhả ra mới là lạ.
“Không được.” Diệp Sở Sinh biểu tình không đổi, một chút xoay chuyển cũng không có.
“Vậy chúng tôi đành mời lão gia ra mặt.”
“Các vị không phải đã sớm mời qua rồi sao? Ông nội ngày nào cũng đem chim đi dạo, và nuôi ngựa ở nơi yên tĩnh, không có thời gian rảnh để tiếp các vị.”
Nói đến như vậy đã hết tình hết nghĩa, cũng không còn gì để nói nữa.
Mấy lão già trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng bọn họ đều biết muốn giữ lại mối làm ăn thì nghịch phản là biện pháp duy nhất.
Diệp Sở Sinh đứng lên, lượn quanh bàn một vòng: “Hôm nay tiện đây tôi nói luôn cho các vị biết, vua nào triều thần nấy, cái gì Diệp gia từng phân chia, bây giờ thu hồi lại tất cả. Nếu tôi không tín nghĩa thì đã không nuôi mấy vị, cho nên mấy vị an phận một chút cho tôi, tôi sẽ để tuổi già của mấy vị trôi qua êm đềm, nếu không đừng trách tôi bất kính.”
“Diệp Sở Sinh, cậu đừng làm càn!” Có người dùng súng chĩa thẳng vào mặt hắn.
“Hừ, răng cũng sắp rụng hết rồi còn không mau ngậm miệng lại, nếu không thì vĩnh viễn câm miệng đi.”
Tiếng sung vang lên, Diệp Sở Sinh né được nhưng bị đạn làm trầy cánh tay.
Đào Tử Kiệt lật ngược bàn, thừa dịp đá ngã người gần mình nhất, cướp súng đại khai sát giới.
Người mai phục bên ngoài quán trà chần chừ không xông vào khiến mấy lão già kia thay đổi sắc mặt, biết rằng đại sự không ổn. Diệp Sở Sinh lắc mình, nấp vào một góc, lấy thuốc lá ra châm lửa, rất không có nghĩa khí ngồi xem náo nhiệt.
Đào Tử Kiệt liên tiếp bóp cò, bắn trúng hai người, những người còn lại đều nhao nhao trốn đi hoặc là lao ra khỏi quán trà. Người chạy ra ngoài bị một phát súng bể đầu, não văng đầy đất, hóa ra là Lưu Huỳnh đã làm chuyện tốt.
Đào Tử Kiệt vốn đang kiềm chế nộ khí vì thế liền bắn giết bừa bãi, ba bảy hai mươi mốt ai cậu cũng bắn, có bắt được người hay không cậu cũng chả quan tâm.
Đối phương cũng nhìn ra cậu muốn liều mạng, cho nên họng súng đồng loạt hướng phía cậu bắn tới, Đào Tử Kiệt dựa lưng vào cột, đạn ở bên tai lao qua dày đặc, hành động bị hạn chế. Cậu ngẩng đầu, thấy trần nhà có treo đồ trang trí làm bằng giả mây, vì thế nhảy lên cao bắt lấy kéo xuống làm dây buộc mình, cơ thể giống như con lắc đồng hồ di chuyển qua lại, từ trên cao nhìn xuống nổ súng bắn phá.
Chỉ qua hai phút, cậu đã dùng hết mấy băng đạn, vứt khẩu súng qua một bên rồi nhảy xuống, đi tới trước mặt người cuối cùng còn sống sót, nâng chân đá bay khẩu súng trên tay lão.
“Đừng giết tôi! Đừng giết tôi…” Lão già run lẩy bẩy, nhìn thấy Diệp Sở Sinh xuất hiện liền lăn qua, liều mạng cúi lạy: “Thiếu gia, tôi sai rồi, cậu tha cho tôi đi, tôi sẽ dẫn người nhà rời khỏi Hồng Kông, thề chết không quay trở lại.”
Diệp Sở Sinh thản nhiên nói: “Tôi sẽ cho các vị được chôn cất một cách đàng hoàng.”
Đào Tử Kiệt nhặt khẩu súng rơi dưới đất, vui vẻ tiễn lão nhân ra đi. Dù cầu xin tha thứ cũng uổng công, đến bây giờ cuối cùng cậu cũng nhìn ra, Diệp Sở Sinh biết mấy lão già này muốn tạo phản nên mới mượn cớ giết sạch.
Diệp Sở Sinh là thế hệ sau, không tránh khỏi việc vướng vào quy cách cũ, hắn muốn ngồi vững trên vương vị duy ngã độc tôn này thì không thể không diệt trừ những thành phần công thần tiền triều, gạt bỏ chướng ngại vật.
Giờ phút này khi Diệp Sở Sinh đi ra khỏi quán trà, Đào Tử Kiệt lại giơ súng lên, đứng đối diện phía sau lưng hắn. Nhưng trước khi cậu bóp cò súng, Lưu Huỳnh đã mở laser ống ngắm, một đường màu đỏ xuyên qua cửa kính thủy tinh nhắm thẳng vào vị trí tim cậu, ý tứ cảnh báo.
Đào Tử Kiệt hạ súng xuống, đường màu đỏ kia vẫn ở đó cho đến khi cậu ném súng đi mới biến mất.
Trong phòng tắm mù sương, vòi hoa sen phun ra dòng nước bắn trên nền gạch men màu trắng, hình thành từng đường từng đường uốn lượn quanh co.
Đào Tử Kiệt cúi đầu, mặc cho nước nóng xả lên người, mái tóc đen ướt sũng nước dán lên mặt, một tay cậu để lên cửa kính, một tay lộng dưới thân mình. Cậu thoải mái vỗ về chơi đùa chính mình, dục hỏa đã nhịn từ lâu đang ở trong cơ thể sục sôi kích động, kêu gào ầm ĩ, khát vọng vui sướng tràn trề bạo phát.
Khoái ý dời núi lấp biển đang lên đỉnh điểm thì Diệp súc sinh lại đến phá rối, hắn lấy tay bóp chặt họng súng của cậu, hơi nước mông lung, bóng người in trên cửa kính mờ nhìn không rõ.
“Bảo bối, cậu không ngoan nhé, dám trốn ở trong này trộm chơi đồ của tôi.”
“Đừng! Tên biến thái, buông lão tử ra!”
Đào Tử Kiệt khó chịu hai chân mềm nhũn, thở ồ ồ nặng nhọc, đầu ngửa về phía sau, lồng ngực phập phồng nước bắn tung tóe.
Diệp Sở Sinh cúi xuống cắn lấy cái cổ vươn dài của cậu, lưu lại một dấy răng thật sâu: “Phải phạt, cậu lại quên rồi sao? Toàn bộ con người cậu đều là của tôi, chỉ có tôi mới có thể làm cho cậu vui vẻ hoặc đau đớn.”
“Mẹ nó! Đừng có thuyết giáo tôi ngay lúc này chứ, mau buông ra! Bằng không lão tử sẽ tiêu diệt cả nhà anh!”
“Đúng là sủng vật hư đốn.” Diệp Sở Sinh hung hăng sờ nắn cự vật của cậu, thừa lúc nó mềm xuống, cầm cái khuyên khóa lên trên, tiếp đó lấy hai tay Đào Tử Kiệt bắt chéo ra phía sau lưng, đẩy người tới vách tường.
Đào Tử Kiệt trần truồng lõa thể, Diệp Sở Sinh ăn mặc chỉnh tề, hai người bị nước xối xuống cùng một chỗ, trái lại nảy sinh ra một hương vị dâm mỹ. Diệp Sở Sinh cởi quần, phân thân nóng lực bắn ra, hắn dùng tay đánh một cái thật kêu trên cặp mông tròn.
“Anh đừng có làm bậy…” Đào Tử Kiệt hoảng sợ, nuốt nước bọt.
Lần trước cậu bị thứ ác nghiệt này đâm xé mới đau đến mức hôn mê.
“Bảo bối, phía dưới bắt đầu tiến hành khâu vấn đáp, nếu câu trả lời của cậu khiến tôi không hài lòng…” Diệp Sở Sinh cười gian hai tiếng, dùng ngón tay véo mạnh vùng mẫn cảm trước ngực cậu: “Nói, cậu tên gì?”
Hảo hán không màng thua thiệt trước mắt, giọng Đào Tử Kiệt run run đáp: “Đào Tử Kiệt…”
“Tôi là ai?”
“Diệp súc sinh…A, đừng véo, là Diệp Sở Sinh…”
“Đào Tử Kiệt kia là của ai?”
“Của anh…” Người đàn ông phía sau hiển nhiên không hài lòng với đáp án nhận được, ác nghiệt bừng bừng sức sống đã nhắm ngay cửa cúc, Đào Tử Kiệt mắt thấy cái mông của mình khó giữ được mạng, vội vàng sửa lại: “Đào Tử Kiệt là của Diệp Sở Sinh!”
“Tốt lắm, đây là một câu thần chú, đọc lặp lại mười lần, tôi sẽ để cho cậu lên thiên đường.”
Phía trước đã trướng đau đến phát nổ, phía sau lại bị người ta dùng trường mâu đỉnh vào, Đào Tử Kiệt chật vật không để đâu cho hết, từ trong ra ngoài chỉ muốn nứt ra.
———————————
Kem: Thực sự phải nói là t vô cùng vô cùng mệt mỏi với cái đôi này =________________=
Ú: ếu còn lời luôn, chắc đang trong thời kì ngọt mùi mẫn