Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nếu vừa rồi Tạ Tuân chê bai, nàng nhất định sẽ lấy nồi của hắn đi ngay.
Tạ Tuân thấy Khương Thư Yểu mong chờ lời nhận xét của mình rồi mới yên tâm dùng bữa, bỗng nhiên mềm lòng, dù hắn chán ghét nàng dùng thủ đoạn để gả cho mình, nhưng tấm lòng yêu mến hắn của nàng là thật.
Hắn thở dài trong lòng.
Trong lòng có chuyện, khi ăn cơm cũng quên mất tốc độ.
Những lát thịt mỏng đến mức nhìn xuyên thấu vào miệng mềm mại, độ mặn vừa phải, hương vị đậm đà, hòa quyện với bún, ăn một miếng lại muốn thêm một miếng, không thể dừng lại được.
Đến khi áo mỏng trên người hắn hơi ẩm ướt, nồi đất đã gần cạn.
Đã nhiều năm rồi hắn không ăn ngon miệng như vậy.
Quay đầu nhìn lại, Khương Thư Yểu và hai đứa cháu nhỏ đã ăn no căng, lười biếng dựa vào một bên, trông như không còn xương cốt.
Từ nhỏ đến lớn, hắn ăn cơm chỉ đến khi có cảm giác hơi no là dừng, chưa bao giờ ăn đến mức no căng, nên không thể hiểu được Khương Thư Yểu đang no đến mức không thể cử động.
Tạ Tuân không nhịn được, lên tiếng trách móc: "Ngồi kiểu gì vậy?"
Hina
Khương Thư Yểu lười biếng liếc hắn một cái, không nhúc nhích.
Tạ Tuân: …
Hắn quay đầu nhìn xung quanh, không thấy có hạ nhân nào ở gần, nhẹ nhõm thở phào.
Thở phào xong lại có chút nghi hoặc, sao mình lại lo lắng người khác nhìn thấy dáng vẻ lười nhác không xương cốt của Khương Thư Yểu, nàng mất mặt cũng là chuyện của nàng mà.
Hắn không suy nghĩ sâu xa, mồ hôi mỏng trên lưng khiến hắn hơi choáng váng, đã lâu rồi hắn không ăn ngon miệng và vui vẻ như vậy.
Hắn nhìn Khương Thư Yểu, muốn nói lại thôi.
Cảm xúc phức tạp còn chưa kịp dâng lên, Khương Thư Yểu đã ôm bụng rên rỉ vì no, cảm xúc của Tạ Tuân lập tức bị đập tan tành, không đành lòng nhìn thẳng mà dời mắt đi.
"Pha cho nàng ấy một chén trà táo gai đi." Hắn dặn dò Bạch Chỉ.
"Không cần không cần, ta đi dạo một chút là được." Khương Thư Yểu đứng dậy, dắt hai đứa nhỏ cũng đang no căng ra sân đi dạo.
Tạ Tuân nhìn bóng lưng nàng, vô cùng bất lực, không hiểu nổi gia đình nào mới có thể nuôi dạy ra một cô nương như vậy.
Nhưng chẳng mấy chốc hắn sẽ hiểu ra.
Ngày về nhà mẹ đẻ sau ba ngày cưới, Tạ Tuân dậy từ sớm, đến sân thì thấy Khương Thư Yểu không có trong phòng.
Hắn đang định hỏi thì Khương Thư Yểu từ phòng bếp nhỏ bước ra, ôm một chiếc lọ nhỏ.
Tạ Tuân không nhịn được nhíu mày.
"Sao nàng lại ăn mặc thế này?"
Hôm nay Khương Thư Yểu ăn mặc vô cùng giản dị, trên mặt còn đánh một lớp phấn trắng dày, trông không chút sức sống, đôi lông mày hình bát ngược kỳ quái treo trên mặt, như thể sắp khóc đến nơi, hoàn toàn không hợp với đôi mắt sáng ngời, kiêu sa của nàng.
Khương Thư Yểu không hề nhận ra mình trông kỳ quặc thế nào, nhướng mày cao, đôi lông mày bát ngược càng thêm rõ ràng: "Ta ư? Hôm nay ta cố tình ăn mặc như vậy, mẹ ta thích thế này."
Tạ Tuân dù sao cũng là một thanh niên có thẩm mỹ bình thường, tài hoa hơn người, thấy nàng như vậy thật sự khó chịu, chỉ muốn lấy khăn tay lau đi đôi lông mày của nàng.
Khương Thư Yểu không quan tâm hắn có khó chịu hay không, tự mình ôm chiếc lọ nhỏ lên xe ngựa.
Thấy nàng nâng niu chiếc lọ nhỏ như bảo bối, Tạ Tuân dời mắt khỏi đôi lông mày của nàng, tò mò hỏi: "Đây là gì?"
Khương Thư Yểu đắc ý nói: "Đây là dầu hoa tiêu!"
Đôi lông mày bát ngược càng thêm ngược.
Tạ Tuân sắp không nhịn được mà lấy khăn tay ra, may mà Khương Thư Yểu đã hành động trước, giải cứu hắn khỏi cảm giác khó chịu toàn thân.
"Chàng có muốn thử không?" Nàng ôm chiếc lọ nhỏ ngồi lại gần, Bạch Chỉ rất hiểu chuyện đưa một chiếc đũa.
Tạ Tuân không muốn nhìn mặt nàng, gật đầu đại.
Khương Thư Yểu háo hức mở nắp lọ, một mùi cay nồng lập tức lan tỏa khắp xe ngựa.
Tạ Tuân chưa từng ngửi thấy "thức ăn" nào có mùi nồng như vậy, không khỏi nghi ngờ hỏi: "Đây là đồ ăn sao?"
"Đúng vậy." Khương Thư Yểu đắc ý gật đầu.
Tạ Tuân nhíu mày, tỏ vẻ rất kháng cự, Khương Thư Yểu bĩu môi, "cạch" một tiếng đóng nắp lọ lại.
Trong xe nhất thời im lặng.
Mẹ của Khương Thư Yểu xuất thân không quá hiển hách, nhưng tổ tiên đúng lúc gặp thời hoàng đế khai quốc cải cách thương mại, một bước trở thành thương gia giàu có nổi tiếng, lại có hoàng gia làm chỗ dựa, đời sau càng giàu có hơn đời trước.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");