Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
  3. Chương 123
Trước /374 Sau

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Chương 123

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Đương nhiên là không, hôm nay ta đã nấu một nồi lớn đây." Khương Thư Yểu chỉ chỉ nồi đất gà kho còn lại một nửa: "Món của chàng vào giờ ngọ ngày mai ở trong đó đấy."

Tạ Tuân nhìn vào nồi đất, quả thật là một nồi lớn, cũng không mất đi hương vị.

"Được, ngày mai ta sẽ thử lại hương vị, một lần thì chưa yên tâm, món vừa ra lò và món hâm nóng lại cũng có sự khác biệt." Tạ Tuân tự cho rằng mình đã hiểu được ý của Khương Thư Yểu.

Khương Thư Yểu vì quá hào hứng mà không kiểm soát được lượng nấu một nồi lớn, giả vờ là ý tưởng của mình đúng như lời Tạ Tuân nói, nghiêm túc gật đầu.

Chuyện để Tạ Tuân dọn dẹp đồ ăn thừa, vẫn là không nên nói ra thì hơn.

Hôm nay Tạ Tuân đi làm chọn ngồi xe ngựa thay vì cưỡi ngựa, sợ hộp đựng thức ăn trong tay sẽ đổ nước.

Đến Đông cung thì bị Lâm Thành chặn lại, hắn ta tặc lưỡi nói: "Hôm nay huynh còn mang cả canh à?"

Tạ Tuân hỏi: "Sao huynh biết?"

"Nhìn dáng vẻ của huynh, ai mà không biết?" Tạ Tuân này bình thường đi đứng tuy vững vàng, nhưng không đến nỗi căng thẳng như vậy, ngay cả vạt áo cũng không động đậy, chẳng kém gì tiểu thư danh giá Cát Thanh Thư nổi tiếng trong kinh thành.

Tất nhiên lời này Lâm Thành không dám nói ra, dù sao mỗi ngày bữa trưa cũng trông cậy vào việc ăn ké đồ ăn của Tạ Tuân để đỡ thèm.

Hắn ta cười hì hì, vừa cảm thán Tạ Tuân lập gia đình thật tốt, vừa cảm thán bản thân không lập gia đình mà cũng được hưởng lợi, chẳng phải càng tốt sao?

Đến giờ ngọ, Lâm Thành ngoan ngoãn ngồi đối diện Tạ Tuân, mong đợi nhìn về phía hộp cơm hôm nay.

Tạ Tuân mở ra nhìn trước một cái, món ăn kèm hôm nay rất phong phú.

Ngoài món gà kho của hôm qua, còn có một phần cà tím xào cá có màu sắc tươi sáng, hình dạng như miếng thịt.

Nhìn lại phần cơm, lại thấy trên đó đặt một muỗng mỡ heo đông đặc màu trắng gạo, trên mỡ heo rắc hành và nước tương, bên cạnh chất một đống tóp mỡ.

Lâm Thành nhíu mày: "Đây là vật gì vậy?" Là con trai cưng của nhà Tể tướng, chưa từng thấy mỡ heo cũng là chuyện bình thường.

Tạ Tuân đã từng du ngoạn bên ngoài, ít nhiều cũng biết một chút: "Mỡ heo."

Lâm Thành ngạc nhiên nói: "Mỡ heo để lên cơm làm gì, lại còn là sống nữa chứ!"

Hina

Tạ Tuân nhìn hắn ta như nhìn kẻ ngốc: "Mỡ heo còn phân biệt sống chín nữa sao?"

Tuy Lâm gia từ đời Lâm Tể tướng đã không thích ăn thịt heo, nhưng Lâm Thành vẫn biết xào rau cũng phải dùng mỡ heo, nhưng chỉ để một cục mỡ heo lên cơm như thế này...

Hắn ta lén nhìn sắc mặt Tạ Tuân, ồ, phu thê nhỏ cãi nhau à?

Tạ Tuân không biết hắn ta đang nghĩ gì, rót nước, đậy nắp, một lúc sau nước bắt đầu sôi, hơi nước từ từ hấp nóng thức ăn.

Mở hộp cơm ra, mùi thơm của món ăn tỏa ra nồng nàn, hấp dẫn nhất đương nhiên là vị mặn ngọt của gà kho và vị chua ngọt của cà tím xào cá.

127

Nhưng Lâm Thành vẫn không nhịn được nhìn chằm chằm vào phần cơm, mỡ heo trắng trong như ngọc đã hoàn toàn tan chảy, bọc lấy những hạt cơm căng tròn một lớp áo bóng bẩy, Tạ Tuân dùng thìa trộn đều, nước tương, hành, tóp mỡ và cơm hòa quyện thành một thể, màu sắc nhạt nhàng, nhưng lại khiến người ta không hiểu sao tò mò về hương vị của nó.

Tạ Tuân cũng có chút nghi ngờ về vị của cơm trộn mỡ heo, thử thăm dò múc một muỗng cho vào miệng.

"Thế nào?" Lâm Thành nhìn chằm chằm.

Một hương vị khó tả, rõ ràng chỉ là mỡ heo đơn giản, nhưng hòa tan vào cơm lại có một vị thơm ngon thanh khiết, có lẽ là vì hành đã khử đi vị ngấy, cũng có thể là vì nước tương đã làm tăng vị ngon, cả miệng toàn mùi thơm của dầu mỡ, cách ăn đơn giản bình thường nhưng lại mang đến cảm giác thỏa mãn cực lớn.

Nước tương là do Khương Thư Yểu đặc biệt nấu, mang theo chút vị ngọt, mặn thơm đậm đà, kết hợp với mùi thơm của mỡ heo, chỉ có thể dùng một chữ "thơm" để miêu tả.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /374 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đã Mất Nay Lại Tìm Thấy

Copyright © 2022 - MTruyện.net