Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khương Thư Yểu thấy Tạ Diệu im lặng đứng bên cạnh không nói gì, kéo nó lại gần mình, hỏi: "Muốn ăn không?"
Tạ Diệu chớp chớp mắt, nhìn ca ca rồi lại nhìn món ngọt làm từ sữa bò, khẽ gật đầu.
"Vậy sao không mở miệng?"
Khuôn mặt nhỏ của Tạ Diệu gầy gò, khiến đôi mắt trong veo như quả nho đen trông càng tròn to hơn vài phần, nó thắc mắc nhìn Khương Thư Yểu, không hiểu ý của nàng.
Khương Thư Yểu xoa xoa đầu nó, đưa thìa cho nó, nó khẽ nói tiếng cảm ơn, lịch sự múc thạch sữa.
"Lần sau phải học cách mở miệng, biết không?" Nàng dịu dàng khuyên nhủ.
Tạ Diệu còn chưa kịp gật đầu, Tạ Tuân đột nhiên lên tiếng: "A Diệu bẩm sinh rụt rè, không cần ép nó phải hoạt bát vui vẻ như A Chiêu."
Khương Thư Yểu nghe vậy liền phản bác: "Ta không ép nó hoạt bát, ta chỉ cảm thấy nó như vậy rất dễ bị người khác bỏ qua."
Tạ Tuân nhíu mày: "Nó là con trai trưởng của đại phòng, làm sao có người bỏ qua nó chứ, nàng lo lắng quá rồi."
"Ta không có ý trách móc ai, ta chỉ cảm thấy nó như vậy không tốt lắm." Nhất là khi đại ca còn là một mặt trời nhỏ miệng ngọt dính người.
Khương Thư Yểu thầm thở dài: "Thôi, ta chỉ nói miệng thôi, ta cũng không hiểu gì về cách dạy con, chỉ là sợ nó vì không thích nói chuyện mà bị người ta bỏ qua ý nghĩ của mình, dù sao không phải ai cũng sẵn lòng lúc nào cũng đoán tâm tư của trẻ con."
Tạ Tuân ngồi xuống bên cạnh nàng, lại nói: "Chắc là không đâu." Tạ Diệu chính là bảo bối được mọi người trong Tạ Quốc Công phủ nâng niu sợ tan trong lòng bàn tay mà.
Khương Thư Yểu quan sát hai huynh đệ. Tạ Diệu vừa chú ý đến cuộc nói chuyện của họ, vừa từ từ ăn món ngọt; còn Tạ Chiêu thì thoải mái, hoàn toàn không quan tâm họ nói gì, tự mình ăn ngon lành, khuôn mặt bánh bao phồng lên như một chú chuột hamster.
Tính cách hai huynh đệ hoàn toàn đi hai thái cực.
Nàng đột nhiên cảm thấy hơi nghi ngờ: "Ta thấy tuy A Diệu ăn không nhiều, ăn cũng chậm, nhưng bình thường ăn uống vẫn rất ngoan, không đến nỗi gầy yếu như vậy chứ."
Tạ Tuân vẫn đang suy nghĩ về câu nói tùy miệng của Khương Thư Yểu vừa rồi, nghe vậy đáp: "Nó từ nhỏ đến lớn đều lớn lên trong nồi thuốc, thuốc có ba phần độc, uống nhiều sẽ hại dạ dày, nó vốn không thích ăn uống, chỉ là mỗi lần trước mặt nàng mới có chút khẩu vị mà thôi."
Hina
"Ừm?" Khương Thư Yểu hơi mở to mắt, kéo Tạ Diệu lại gần mình: "Thế này là nể mặt tam thúc mẫu sao?"
Loại quái vật thích cho ăn như nàng được khẳng định, tất nhiên là vô cùng vui vẻ.
131
Tạ Diệu rất hiếm khi được người khác ôm thân mật như vậy, mỗi lần Tạ Tuân bế cao lên chỉ có Tạ Chiêu, lão phu nhân ôm vào lòng gọi cháu ngoan cũng chỉ có Tạ Chiêu, ngay cả Từ thị, cũng vì nó thể yếu mà cẩn thận chăm sóc, rất ít khi ôm nó.
Lông mi Tạ Diệu khẽ run, gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Tam thúc mẫu nấu ăn ngon."
Trong nháy mắt tim Khương Thư Yểu đã tan chảy, không nhịn được vuốt ve gò má gầy của nó.
Bên kia Tạ Chiêu đã cạo sạch đáy bát, đặt thìa xuống nói: "Tam thúc mẫu, càng ăn càng đói."
Khương Thư Yểu bị nó chọc cười, sai bảo Bạch Chỉ: "Đi bưng cháo đang nấu trong bếp ra đây."
Bạch Chỉ vâng dạ, dẫn các nha hoàn vào bếp bưng cháo.
Bữa tối Khương Thư Yểu cũng không muốn về phòng ăn nữa, tiết trời đầu hạ, ăn cơm trong sân thư thái thoải mái hơn trong phòng nhiều.
Các nha hoàn bày cơm lên, một nồi cháo, bốn cái bát, bữa tối đơn giản như vậy.
Là người một ngày không làm món ngon sẽ thấy khó chịu, Khương Thư Yểu sớm đã bày một dãy đồ muối và vại tương tự làm bên cạnh nhà bếp nhỏ, những việc như làm trứng bắc thảo và muối trứng vịt tất nhiên cũng không quên.
Trứng bắc thảo làm theo cách thủ công dễ thất bại hơn cách thông thường nhiều, làm ra cũng hơi loãng một chút, nhưng ưu điểm là nguyên liệu đơn giản và không chứa chì.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");