Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngoài mấy vị đồng liêu Đông cung cố ý cải trang để trốn tránh, Tạ Tuân và Khương Thư Yểu cũng đã hóa trang một phen, dù sao đến bến thuyền mà còn mặc gấm vóc lụa là thì cũng không thích hợp.
Khương Thư Yểu đặc biệt bảo Bạch Chỉ tìm vải gai may một bộ y phục màu sắc ảm đạm, tóc quấn khăn vải, mặt mộc không trang điểm, trông hệt như một nông phụ mới cưới.
142
Tạ Tuân cũng mặc đơn giản, hai người sóng vai đi bộ, thoạt nhìn như một thư sinh tuấn tú nhất làng cưới được cô nương được nuông chiều của nhà trưởng thôn.
Trời quá nóng, nắng chiếu xuống người nóng rát. Những gã thô phu làm việc ở bến thuyền cũng chẳng cầu kỳ nữa, cởi phăng áo, trần trùng trục đi lại trên đường.
Trước khi đến Tạ Tuân không ngờ tới điểm này, cho đến khi thấy một đám nam nhân vừa tan ca toàn thân đẫm mồ hôi đi ngang qua trước mặt, mới chợt cảnh giác.
Không phải hắn không tin tưởng thê tử nhà mình, mà thực sự những lời đồn trước đây về Khương Thư Yểu không phải giả, nàng quả thật không kiềm chế được mình trước nam sắc.
Để không tỏ ra quá đa nghi, Tạ Tuân chỉ có thể lén liếc mắt, dùng khóe mắt nhìn chằm chằm Khương Thư Yểu.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã thấy oan ức - ánh mắt của Khương Thư Yểu vừa hay rơi vào người những gã nam nhân kia.
Thế này thì oan cho Khương Thư Yểu rồi, đám nam nhân cường tráng trần trùng trục đi qua trước mặt nàng, một mảng da màu đồng cổ to lớn, nàng vô thức nhìn qua, thật sự chẳng liên quan gì đến háo sắc cả.
Tạ Tuân ho một tiếng.
Khương Thư Yểu quay đầu nhìn hắn.
Tạ Tuân thấy thoải mái. Hắn biết mình sinh ra tuấn tú, trước đây chưa từng để tâm đến những lời khen ngợi về dung mạo của mình trong kinh thành, nhưng lúc này lại coi đó là niềm tự tin.
Đừng nhìn bọn họ, muốn nhìn thì nhìn ta đây này.
Hina
Hắn nghĩ vậy, mặt căng ra, không giống như đến xem tiệm ăn khai trương, mà giống như đến đòi nợ hơn.
Khương Thư Yểu thấy hắn như vậy, đang định hỏi hắn làm sao, trước mắt lại đi qua một đám nam nhân trần trùng trục, ánh mắt nàng lại vô thức theo đó mà trôi đi...
Tạ Tuân: !!!
"Khụ! Khụ!" Hắn nắm tay ho lớn.
Khương Thư Yểu giật mình: "Không sao chứ? Sao lại ho thành thế này?"
Tạ Tuân buông tay xuống, cố làm ra vẻ bình tĩnh: "Không sao."
Vừa dứt lời, lại có một đám nam nhân trần trùng trục đi qua.
Cơn giận trong lòng hắn "vụt" một cái bốc lên, đám người này là sao, có nóng đến thế không, còn chưa vào hè mà!
Toàn thân hắn toát ra hơi lạnh, Khương Thư Yểu không để ý, ngược lại đại tỷ bán bánh bên cạnh cười thành tiếng.
Khương Thư Yểu nghe thấy tiếng cười, không hiểu nhìn về phía phụ nhân bán bánh.
Phụ nhân nháy mắt với nàng, nhìn Tạ Tuân, lại nhìn đám nam nhân trần trùng trục kia, Khương Thư Yểu ngẩn người một lúc, mới chợt hiểu ra, chẳng lẽ Tạ Tuân đang tức giận?
Chẳng lẽ hắn cảm thấy đám nam nhân này làm tổn hại thuần phong mỹ tục, hay là đang chê bai dân thường không biết giữ gìn?
"Tạ Bá Uyên." Từ khi nàng từ bỏ việc lấy lòng Tạ Tuân, nàng luôn gọi tự của hắn, mà không biết cách gọi này trong tai Tạ Tuân nghe còn thân mật hơn.
Tự là chỉ bằng hữu thân thiết và trưởng bối mới được gọi, mỗi lần nàng gọi, đều khiến Tạ Tuân cảm thấy giữa hai người có một tầng thân thiết mơ hồ tinh tế.
"Hửm?" Hắn thu liễm thần sắc, quay đầu nhìn nàng.
"Cảm ơn chàng." Khương Thư Yểu chân thành nói: "Bình thường nam nhân trong những gia đình quyền quý nào chịu để thê tử chính thức của mình đến những nơi này, chàng lại tự mình dẫn ta đến đây."
Nàng rõ ràng ăn mặc cực kỳ giản dị mộc mạc, nhưng đôi mắt kia lại càng thêm quyến rũ xinh đẹp. Tạ Tuân chợt sinh lòng thông cảm với đám nam nhân vừa rồi, trời hôm nay quả thật là đủ nóng, nóng đến mức toàn thân hắn đổ mồ hôi, mặt cũng nóng đỏ lên.
Lúc này một đám trẻ con từ cuối phố chạy tới, tay xách giỏ cá, đuổi nhau, ồn ào náo nhiệt như một cơn gió thổi qua.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");