Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tiếng bước chân của Từ thị vang lên từ cầu thang lầu hai: "Tam đệ muội, có chuyện gì vậy?" Nàng ấy đi lên lầu hai mới quay đầu lại phát hiện Khương Thư Yểu đã biến mất.
"Không có gì." Khương Thư Yểu vội vàng xách váy đuổi theo.
Vừa lên lầu, ở góc lại có người gọi nàng: "Tạ phu nhân."
Nàng quay đầu lại, thấy Cát Thanh Thư đang nhìn mình với vẻ vui mừng.
"Các cô cũng ở đây à." Nàng ấy tự nhiên bước tới hành lễ với Từ thị, rồi nắm lấy cổ tay Khương Thư Yểu: "Thật trùng hợp quá." Dường như có rất nhiều điều muốn nói với nàng.
Từ thị thấy vậy liền nói: "Hai người cứ nói chuyện đi, ta vào trước đây."
Sau khi nàng ấy đi, Cát Thanh Thư nôn nóng nói: "Mấy ngày trước tiệm ăn Lâm gia khai trương, ta sai hạ nhân đi xem, họ báo lại tiệm ăn đông nghịt người, làm ăn phát đạt, cách xa cũng có thể ngửi thấy mùi thơm."
Khương Thư Yểu cười nói: "Cô sai hạ nhân đi ủng hộ à?"
Cát Thanh Thư thẳng thắn nói: "Không tính là ủng hộ đâu, ta thèm ăn, cố ý bảo hạ nhân mua về cho ta một ít."
Giọng điệu của nàng ấy bình thản, nghe kỹ có chút oán trách: "Nhưng tửu lâu lại không bán bánh hamburger."
Khương Thư Yểu giải thích: "Ta nghĩ bánh hamburger vẫn chưa thích hợp lắm, nên đổi sang bán một số món ăn khác, nhưng sau này chắc chắn sẽ bán. Tất nhiên, vẫn phải xem mẫu thân ta sắp xếp thế nào, những chuyện kinh doanh này ta cũng không hiểu lắm."
Cát Thanh Thư tiếc nuối thở dài, lại tiếp tục thúc giục: "Không biết khi nào mới có thể mở một tiệm ở kinh thành nhỉ? Lần trước hạ nhân mua bánh kẹp thịt về cho ta, mang về phủ đã nguội lạnh rồi."
Khương Thư Yểu nhìn Cát Thanh Thư với khuôn mặt siêu phàm thoát tục tiên khí phiêu phiêu mà than phiền không được ăn đồ nóng, không nhịn được cười, nói với nàng ấy: "Hôm nay ta có mang theo ít bánh ú, cô có muốn ăn thử không?"
Tuy không biết bánh ú trong miệng nàng là gì, Cát Thanh Thư vẫn không chút do dự gật đầu.
Khương Thư Yểu đưa tay ra, Bạch Chỉ lập tức đưa hộp thức ăn tới.
Hôm nay phải đi chơi cả ngày, Khương Thư Yểu nghĩ đến việc mang theo vài cái bánh ú, khi dùng bữa nhờ tiểu nhị tửu lâu hấp nóng lại, dù sao thiếu bánh ú thì bữa trưa ngày Đoan Ngọ cũng không trọn vẹn.
Nha hoàn của Cát Thanh Thư vừa hay mang theo hộp đựng bánh, Khương Thư Yểu liền trực tiếp bỏ vài cái bánh ú vào trong: "Có vị mặn có vị ngọt, hấp nóng lại là có thể ăn ngay."
Hina
Cát Thanh Thư cảm ơn, lúc này mới nhớ ra mời Khương Thư Yểu vào phòng trò chuyện, dù sao hai người đứng ngoài này cũng không thích hợp lắm.
Cát Thanh Thư xinh đẹp lại thích ăn ngon, Khương Thư Yểu cũng có chuyện để nói với nàng ấy, đang định gật đầu đồng ý, bỗng từ xa truyền đến một hồi tiếng trống dồn dập.
Khương Thư Yểu giật mình, vẻ mặt nghi hoặc, Cát Thanh Thư giải thích cho nàng: "Đua thuyền rồng sắp bắt đầu rồi."
Vừa dứt lời, Khương Thư Yểu liền vội vàng nói: "Xin lỗi, lát nữa ta sẽ đến tìm cô, ta phải đi xem đua thuyền rồng đây." Nói xong vội vã chạy đi.
Cát Thanh Thư đứng tại chỗ, thở dài một tiếng, lạnh lùng nói: "Đua thuyền rồng có gì hay mà xem, ồn c.h.ế.t đi được."
"Tiểu thư, phu quân của Tạ phu nhân phải đua thuyền rồng, nàng ấy đương nhiên phải vội vàng đi xem rồi."
Cát Thanh Thư oán giận thở dài: "Thôi vậy, thôi vậy."
Khi Khương Thư Yểu chạy về phòng, Tạ Bội đã đứng bên cửa sổ hò hét, nàng vội vàng chạy tới, liền thấy thuyền rồng vốn còn xếp hàng ngay ngắn ở điểm xuất phát, chớp mắt đã trượt ra một đoạn dài trên mặt sông.
Vì trải nghiệm đau thương lần trước, Lâm Thành nhìn thấy y phục màu tối là đau đầu, lần này làm đồng phục rất rực rỡ, đỏ đến chói mắt, đặc biệt nổi bật trên mặt sông.
Khương Thư Yểu vừa nhìn đã nhận ra thuyền rồng của Tạ Tuân, một chiếc thuyền đỏ rực bỏ xa những chiếc khác một đoạn dài, xa xa đã phóng lên phía trước.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");