Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khương Thư Yểu không để ý đến phản ứng của Tạ Tuân, tiếp tục ngắm cảnh xung quanh. Nàng đang ngắm cảnh, cũng có người đang ngắm nàng.
Tạ Tuân đấu tranh một hồi, đang định tiến lên thì bên cạnh Khương Thư Yểu đột nhiên xuất hiện một nam tử phong độ tuấn lãng, mở miệng gọi Khương Thư Yểu một tiếng.
Nàng quay đầu lại, hai người không biết nói gì, Khương Thư Yểu bỗng nhiên nở nụ cười rạng rỡ.
Tạ Tuân đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, tay bỗng siết chặt thành nắm đấm.
Tạ Bội từ bên xe đi tới, thấy cảnh này, nghĩ đến tiếng tăm ngày xưa của Khương Thư Yểu, kinh ngạc nhìn nàng, rồi lại nhìn tam ca của mình: "Tam ca, huynh cứ nhìn như vậy sao?"
Tạ Tuân lúc này mới chợt tỉnh ngộ, nhưng Khương Thư Yểu đã nói chuyện xong với đối phương, có vẻ hai người không quá thân thiết, chào hỏi xong nam tử kia liền rời đi.
Hắn cất hộp trâm vừa lấy ra về, bước nhanh lên phía trước.
Tạ Tuân vốn thích lạnh mặt, Khương Thư Yểu không phát hiện có gì khác thường.
Nhìn cảnh vừa rồi, ai cũng sẽ không thoải mái, Tạ Tuân lặng lẽ đứng bên cạnh chờ giải thích, Khương Thư Yểu lại chẳng có phản ứng gì, đang vui vẻ lắm.
Người vừa rồi là tiểu cữu cữu khác phòng của Lâm gia, quan hệ với Lâm thị không tệ, thấy Khương Thư Yểu liền tiến lên chào hỏi vài câu, tiện miệng nhắc đến gần đây tâm trạng Lâm thị rất tốt, cả ngày bận rộn với việc kinh doanh tửu lâu, chuẩn bị làm lớn làm tốt, nhìn cái thế đó giống như trở về cảnh tượng Lâm gia nhị tiểu thư khiến các phe phái kinh ngạc khi nắm quyền năm xưa.
Khương Thư Yểu nhớ nhung nhất vẫn là Lâm thị, nghe y nói vậy, tất nhiên vô cùng vui mừng.
Tạ Tuân thấy vẻ vui mừng trên mặt nàng, trong lòng càng không thoải mái.
Hắn đương nhiên tin Khương Thư Yểu không phải loại người trăng hoa, nhưng những trò nghịch ngợm ngày xưa không thể giả được, ai biết đây có phải là một trong những bông hoa dại bên ngoài không.
Sự tương tác của hắn và Khương Thư Yểu đã sai từ lúc bắt đầu, giờ phu thê không giống phu thê, bằng hữu cũng chẳng giống bằng hữu, nhiều lắm cũng chỉ tính là một mình hắn nồng nhiệt, ngay cả danh nghĩa phu thê cũng chỉ là cái vỏ rỗng.
Lòng hắn vừa chua xót vừa thắt lại, nếu ban đầu nàng vừa qua cửa hắn đã đối xử tốt với nàng, cũng không đến nỗi rơi vào tình cảnh này.
Xe ngựa đã sửa xong, Khương Thư Yểu thậm chí không chào hỏi hắn, lướt qua bên cạnh, đi thẳng về phía xe ngựa.
Lòng Tạ Tuân càng thêm chua xót, lấy hộp trâm ra nhìn, cảm thấy hoa văn chạm trổ trên hộp trâm biến hóa phập phồng tạo thành bốn chữ lớn "tự mình đa tình".
Hắn nghĩ đến dáng vẻ người vừa rồi, thân hình cao ráo, sinh ra tuấn mỹ phong lưu - tệ quá, liệu có đẹp trai hơn hắn không?
Hina
Chuông báo động trong lòng Tạ Tuân reo vang.
Hắn bực bội cất hộp trâm về, trong sự mơ hồ bỗng chợt tỉnh ngộ.
Phải rồi, Khương thị không thông văn chương, tất nhiên sẽ không ngưỡng mộ tài văn của hắn; quyền thế của Tương Dương Bá phủ không kém Tạ quốc công phủ là mấy, nàng là cô nương được nuông chiều trong lồng son, cũng sẽ không tham lam địa vị của hắn; tính tình càng không cần nói nhiều, trước khi hai người thành thân nàng hoàn toàn không hiểu tính cách của hắn... Vậy chỉ còn lại vẻ ngoài của hắn thôi sao?
Nhưng từ khi nàng gả đến, nàng chưa từng lộ ra chút ý tứ coi trọng vẻ ngoài của hắn, ngày xưa nàng còn có thể trêu chọc nam tử đến mức khiến người ta rơi xuống nước, nhưng đối với hắn lại hoàn toàn không có sóng gió gì!
153
"Bộp!" Hộp trâm rơi xuống đất, trâm vàng va vào tường, phát ra tiếng vang giòn tan.
Tạ Tuân sớm không khai ngộ muộn không khai ngộ, lại cố tình nhận ra tâm ý của mình vào lúc này, chưa kịp suy nghĩ kỹ, đã bị sự thật vừa nhận ra đập cho một cú đau điếng.
Khương Thư Yểu nghe tiểu cữu cữu khác phòng nói Lâm thị làm ăn hăng say, bản thân cũng phấn chấn vui mừng, hận không thể lập tức đổ hết những công thức nấu ăn trong đầu ra, vừa về đến viện đã chui vào bếp nấu nướng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");