Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ánh mắt hắn ta nhìn Khương Thư Yểu bớt đi vài phần sát ý, nói: "Ta đi cùng ngươi."
Khương Thư Yểu gật đầu dạ vâng, kéo Tạ Bội đang cứng đờ cả người, đi theo gã nam nhân ra khỏi phòng.
Hắn ta đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, Khương Thư Yểu muốn làm gì cũng khó.
Thức ăn của các nhà sư trong chùa rất đơn giản, mỗi ngày chỉ là bánh bao với rau luộc, Khương Thư Yểu dù có tài giỏi đến đâu cũng không thể làm ra món gì hoa mỹ.
Đuổi Tạ Bội dễ lộ tẩy đi rửa rau, nàng mở vung xửng hấp nhìn vào, bên trong còn vài cái bánh bao.
Đốt củi hâm nóng bánh bao, rồi luộc rau chín, miễn cưỡng cũng đủ một bữa ăn.
Tay nàng thành thạo, nhìn là biết người quen nấu nướng nhiều năm, dù tên đầu đảng có đa nghi đến mấy cũng phải tin lời nàng, tưởng nàng thật sự là một dân nữ.
Sau khi nấu xong, hai người lại bị nhốt vào căn phòng ban đầu.
Hơi thở mà Tạ Bội vừa nãy nín lại giờ đã thoát ra, nàng ta khó khăn mở miệng: "Bọn chúng còn g.i.ế.c chúng ta không?"
Khương Thư Yểu thở dài: "Điều đáng sợ nhất không phải là cái chết."
Tạ Bội hiểu ý của nàng, mặt tái nhợt, một lúc lâu sau như tự an ủi mình, hỏi: "Bọn cướp chẳng phải chỉ muốn tiền chuộc thôi sao?"
168
Khương Thư Yểu lắc đầu: "Nghe giọng điệu của bọn chúng, có vẻ là những kẻ đào tẩu trốn chạy khắp nơi, mang chúng ta về đây có lẽ cũng vì lúc đó không tiện g.i.ế.c người diệt khẩu."
Tạ Bội im lặng.
Một lúc sau, nàng ta đột nhiên nắm tay Khương Thư Yểu: "Chuyện trước kia là do muội không đúng..."
Khương Thư Yểu vỗ nhẹ mu bàn tay nàng.
Tạ Bội bỗng nhiên rơi lệ, không dám nhìn vào mắt Khương Thư Yểu, dùng tay áo lau mặt, hít mũi, mở miệng nói: "Muội nghe người ta nói, từng có những tiểu thư quý tộc bị bọn cướp bắt đi, sau khi được cứu về đều cạo đầu đi làm ni cô."
Khương Thư Yểu nghiêng đầu nhìn nàng ta.
Tạ Bội cảm xúc suy sụp, khóc đến mũi đỏ bừng: "Muội sợ. Muội sợ không trốn thoát được, càng sợ trốn thoát rồi mà người nhà không cần muội nữa."
"Lão phu nhân cưng chiều muội như vậy, sẽ không đâu."
Tạ Bội nấc lên vài cái, khóc đến nói không rõ lời: "Vậy còn tẩu thì sao, tẩu phải làm sao?"
Câu hỏi này khiến Khương Thư Yểu sững sờ.
Nàng chỉ tập trung vào việc làm sao để trốn thoát, làm sao để sống sót, làm sao để giảm khả năng bị xâm phạm, nhưng lại quên mất đây không phải thời hiện đại. Trong mắt nàng, dù là nàng hay những tiểu thư quý tộc từng bị bắt cóc kia, tất cả đều là nạn nhân, nhưng rõ ràng đối với người xưa, so với sự đồng cảm và thương xót, việc mà mọi người sẽ làm là đeo lên cổ họ chiếc gông mang tên "không trong sạch".
Ngay cả Tạ Bội vốn kiêu ngạo và được nuông chiều từ nhỏ cũng lo lắng bị gia đình ghét bỏ, quan niệm này đã ăn sâu vào tận xương tủy của người xưa.
Tạ Bội vẫn đang khóc, có vẻ như nàng ta đã nghĩ đến tương lai bi thảm, không khỏi sợ hãi, nhưng vẫn muốn an ủi Khương Thư Yểu: "Tẩu đừng sợ, tam ca... tam ca... có lẽ sẽ không để ý." Nàng ta muốn nói chắc chắn rằng Tạ Tuân sẽ không để ý, nhưng thế nào cũng không nói ra được.
Khương Thư Yểu giật mình, mấy từ ngắn ngủi đó đối với nàng như một gáo nước lạnh dội vào đầu.
Trước đây nàng thấy Tạ Lang thanh nhã ôn hòa, chu đáo dịu dàng, tưởng là một phu quân hiếm có, kết quả y cũng chỉ là một trong số những người nam nhân phong kiến, vì vậy nàng cực kỳ thất vọng và đau buồn.
Hina
Trước đó, nàng tưởng mình thương xót Chu thị và Lâm thị là từ góc độ của một người ngoài cuộc, cho đến khi đột nhiên tỉnh ngộ nghĩ đến Tạ Tuân, nàng mới nhận ra bản thân chưa chắc đã không có chút đồng cảm.
Trong lúc nàng đang mơ hồ, cánh cửa gỗ "kẽo kẹt" một tiếng bị đẩy ra, tiếng khóc của Tạ Bội lập tức im bặt.
Khương Thư Yểu lập tức tỉnh táo, gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ, tập trung tinh thần đối phó với người đến.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");