Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tạ Bội thấy hắn nhíu mày, trong lòng bất an, nắm lấy tay áo hắn: "Tam ca, huynh đừng vì thế mà để bụng với tam tẩu được không? Muội biết các huynh cho rằng những cô nương như chúng muội đều là hư danh, nhưng tại sao chứ, chúng muội trong trắng như vậy, kẻ đáng c.h.ế.t đáng chịu khổ là bọn cướp kia mới phải. Nếu không phải vì muội, tam tẩu cũng đâu đến nỗi phải đi đến bước cuối cùng đó, dù ở chung một phòng còn bị nhìn thấy cánh tay, thì cũng là trong trắng."
Tạ Tuân không phản ứng, vẫn là vẻ mặt lúc nãy.
Tạ Bội càng lo lắng hơn, buột miệng nói: "Nếu huynh phụ tam tẩu thì muội... muội..." Không ngờ lời đe dọa, chỉ có thể nói: "Muội nhất định sẽ tính sổ với huynh!"
Nàng ta trừng mắt nhìn Tạ Tuân, vẻ mặt phồng má.
Sau một giây, cuối cùng Tạ Tuân cũng thay đổi vẻ mặt.
Hắn từ từ nhướng mày, rồi mắt cũng theo đó mà mở to, cuối cùng gương mặt vốn lạnh lùng ấy chậm rãi chuyển sang kinh ngạc.
"Muội đang nói gì vậy?" Hắn hỏi.
Rõ ràng lúc nãy Tạ Bội còn đang nóng lòng như lửa đốt, vậy mà lúc này lại không hợp thời sinh ra cảm khái: Hóa ra tam ca không lạnh mặt trông như thế này, vậy lúc nào cũng lạnh mặt là vì lười làm biểu cảm sao...
Tạ Bội nhất thời không biết nói gì: "Huynh không để bụng sao?"
"Ta để bụng chuyện gì?"
"Tam tẩu, tẩu ấy bị bắt đi, còn ở chung phòng với bọn cướp..."
Tạ Tuân mãi mới hiểu được ý của nàng ta, ngắt lời Tạ Bội: "Sao ta phải để bụng?" Nói xong lại đổi sang vẻ mặt lạnh lùng, nghiến răng nói: "Chuyện này là do ta sơ suất, rõ ràng biết gần đây vùng ngoại ô kinh thành không yên ổn mà vẫn để các muội ra ngoài thắp hương."
Hắn nén giận, bình tĩnh lại một chút, nói: "Nên chuyện này không thể để người khác biết, ta sẽ xử lý sạch sẽ." Nói xong thấy Tạ Bội ngơ ngác nhìn mình, nhớ ra lúc nãy Tạ Bội đe doạ mình vì Khương Thư Yểu, liền dịu giọng giải thích với nàng ta: "Ta làm vậy không phải vì chê nàng ấy làm ô danh, mà là không muốn nàng ấy bị người ta bàn tán, muội không cần lo lắng."
Tạ Bội chưa bao giờ thấy tam ca nhà mình nói nhiều như vậy, ngớ ngẩn gật gật đầu.
Tạ Tuân quay người, bước nhanh về phía xe ngựa.
Tạ Bội nhìn hắn đi xa, ánh mắt rơi trên bộ quan phục hắn chưa kịp thay, hồi lâu theo thói quen cãi lại: "Hy vọng là vậy, nếu không... hừ."
Hina
*
Khương Thư Yểu co ro trên xe ngựa, Tạ Tuân lên xe mang theo một làn gió mát.
Hắn vẫy tay bảo nha hoàn hầu hạ Khương Thư Yểu xuống xe, do dự một chút, vẫn lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh nàng.
Khương Thư Yểu đang nhắm mắt dưỡng thần, cảm thấy có động tĩnh, mở mắt nhìn hắn.
Tạ Tuân liền hỏi: "Sao vậy, khó chịu chỗ nào?"
Khương Thư Yểu lắc đầu.
Hắn đưa tay lấy bình nước: "Uống chút trà nóng nhé?"
Khương Thư Yểu vẫn lắc đầu.
Tạ Tuân thấy nàng có vẻ yếu ớt như vậy, trong lòng càng thêm khó chịu, mím chặt môi.
Khương Thư Yểu cảm nhận được sự khó chịu tỏa ra từ người hắn, nhớ đến chuyện Tạ Bội lo lắng, trong lòng không khỏi khó chịu.
Nàng tự an ủi mình không cần để ý đến cái nhìn của Tạ Tuân, nhưng càng an ủi càng bực bội, cuối cùng bực đến mức co rúm vào góc, tránh xa Tạ Tuân.
Tạ Tuân thấy vậy, giọng dịu dàng, sợ làm nàng giật mình: "Không sao rồi, đừng sợ nữa."
Khương Thư Yểu không đếm xỉa đến hắn.
Tạ Tuân không dám lại gần nàng, im lặng ngồi một bên.
Hắn dù sao cũng là một thiếu niên, khó chịu đến cực điểm cũng không nhịn được lời, qua một lúc, đột nhiên lên tiếng, trầm giọng nói: "Xin lỗi."
Một câu xin lỗi không đầu không đuôi khiến Khương Thư Yểu ngẩng đầu nhìn hắn.
"Ta đã nói sẽ bảo vệ nàng, kết quả vẫn để nàng gặp chuyện như vậy." Hắn cúi đầu không dám nhìn Khương Thư Yểu.
Khương Thư Yểu nhìn đỉnh đầu đen nhánh của hắn, qua vài giây mới hiểu được ý của câu nói này.
Nhớ lại lúc đó cũng trên xe ngựa, lòng nàng đầy chua xót bực bội vì chuyện của Lâm thị, sau khi trút hết nỗi lòng, Tạ Tuân đã nói một câu như vậy - "Ta sẽ bảo vệ nàng."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");