Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Chàng làm gì ở đây?" Khương Thư Yểu nhìn Tạ Tuân, trong sự ngạc nhiên lại có vài phần quả nhiên là thế.
Nửa đêm đến lảng vảng trước khuê phòng người ta, chuyện này nghe qua đã thấy hoang đường hạ lưu.
Mặt Tạ Tuân đỏ bừng, vội vàng giải thích: "Ta đến xem nàng thế nào."
Khương Thư Yểu mặt đầy nghi ngờ.
Tạ Tuân hơi mất tự nhiên, nói: "Bên A Bội đại tẩu đã bố trí thị vệ, ban đêm cũng có nha hoàn thân cận canh chừng, ta nghĩ chắc nàng cũng sợ hãi như muội ấy, nên không yên tâm đến xem."
Khương Thư Yểu không nói gì.
Tạ Tuân nói xong mới hoàn toàn nhận ra hành động của mình ngu ngốc đến mức nào, thầm mắng bản thân ban đêm đầu óc chậm chạp.
"Ta không làm nàng sợ chứ?" Hắn vội hỏi.
"Sợ rồi." Khương Thư Yểu trả lời thẳng thừng.
"Xin l—" Nghe vậy hắn càng hối hận, ngẩng đầu nhìn Khương Thư Yểu, lời còn chưa nói hết đã đột nhiên nghẹn lại.
Lúc này nàng xõa tóc chỉ mặc áo lót, tóc đen như lụa, thân hình mảnh mai yểu điệu, ánh trăng nhuộm lên người nàng một lớp hào quang mờ ảo, dịu dàng như mộng.
Hina
Ánh mắt Tạ Tuân như bị bỏng, đột ngột dời đi.
Khương Thư Yểu chỉ nói thật lòng, nói xong mới nhận ra có vẻ không thích hợp lắm. Đang định mở miệng bổ sung thêm, Tạ Tuân đã vội vàng tiếp lời.
Hắn vì lễ phép không nhìn nàng nữa, nghiêng mặt nói: "Xin lỗi, là ta suy nghĩ không chu đáo. Nha hoàn của nàng đâu, các nàng ở bên nàng cũng không ngủ được sao?"
174
Khương Thư Yểu không còn băn khoăn nữa, đáp: "Ừm, vốn định gọi nàng ấy vào phòng trong bầu bạn, nghĩ đi nghĩ lại lại thôi, nàng ấy ngủ ở phòng ngoài đối với ta cũng không khác gì mấy."
Tạ Tuân im lặng vài giây, đột nhiên nói: "Vậy ta thì sao?"
"Hả?" Khương Thư Yểu sững sờ một chút.
"Nếu ta canh chừng nàng, nàng còn sợ không?"
Rõ ràng chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng lại khiến tim nàng rung động, mềm mại tê dại.
Nàng nén xuống cảm xúc đó, nghĩ đến khoảnh khắc hôm qua hắn ôm nàng vào lòng, trước mắt là bộ quan phục uy nghiêm chính khí của hắn, bên tai là nhịp tim mạnh mẽ của hắn, dù có nhiều sợ hãi và lo lắng đến đâu cũng tan biến hết trong vòng tay ấm áp của hắn.
Giọng nàng trở nên dịu dàng: "Không."
"Vậy để ta canh chừng nàng ngủ nhé."
"Hả?"
"Ta có thể vào không?"
Khương Thư Yểu không ngờ hắn lại làm vậy, chậm nửa nhịp đáp: "Được."
Nàng lùi lại vài bước, đang định quay người ra ngoài mở cửa phòng cho hắn, Tạ Tuân đột nhiên chống tay vào bệ cửa sổ nhảy vào.
Khương Thư Yểu trợn tròn mắt.
Tạ Tuân thân hình cao lớn, khi đến gần nàng có một cảm giác áp bức, nhất là lúc này hắn mặc rộng rãi mỏng manh, khí chất thanh nhã lạnh lùng trên người càng nặng nề hơn.
Hắn nói: "Nàng đi ngủ đi, ta ở đây canh chừng nàng, nàng mở mắt là có thể thấy."
Khương Thư Yểu không hiểu sao tim đập nhanh hơn, ngốc ngốc gật đầu vài cái, vội vàng quay lại bên giường.
Đi đến bên giường vội vã leo lên, thả rèm xuống, nỗi xao động ấy mới tạm thời được nén xuống.
Qua lớp rèm, thân hình Tạ Tuân có chút mờ ảo.
Khương Thư Yểu thấy hắn ngồi xuống trên giường mềm, nhìn về phía này một cái, xác định nàng có thể nhìn thấy mình rồi mới quay đầu đi ngồi yên lặng nhắm mắt dưỡng thần.
Quả thật đã an tâm. Khương Thư Yểu nằm nghiêng, nhìn tư thế ngồi thẳng lưng của hắn dù chỉ nhắm mắt dưỡng thần, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Nàng chăm chú nhìn hắn một lúc, dần dần thất thần, không nhịn được giơ tay dùng đầu ngón tay vẽ theo đường nét mờ ảo của hắn trên rèm giường.
... Khoan đã, có gì không đúng.
Khương Thư Yểu hỏi: "Chàng định ngồi đó cả đêm sao?"
Tạ Tuân đáp phải.
"Ngày mai chàng không phải đi làm sao?"
"Chỉ một đêm không ngủ, không sao đâu." Hắn đáp.
Khương Thư Yểu tất nhiên không để hắn ngồi không cả đêm như vậy, xuống giường lấy từ trong tủ ra một tấm chăn mỏng ôm đến trước mặt Tạ Tuân: "Đắp chăn nằm một lát đi."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");