Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Mừng sinh thần đương nhiên là càng đông người càng náo nhiệt." Khương Thư Yểu đã nói với Từ thị về đề xuất của mình, Từ thị đồng ý cho hai đứa trẻ đến, nhưng không nói mình có đến hay không.
Nên bây giờ sinh thần của hai đứa trẻ chỉ có ba người họ cùng nhau, Khương Thư Yểu cảm thấy thiếu đi chút nghi thức.
Chu thị lắc đầu điên cuồng: "Dù muốn náo nhiệt cũng không thể để ta đến góp vui được, đại tẩu không ưa ta, ta cũng chẳng ưa tẩu ấy, ta không đến đâu, chỉ tổ làm người ta khó chịu."
"Chỉ là ăn một bữa cơm đơn giản thôi mà, vui vẻ một chút, hai đứa nhỏ quá coi trọng quy củ, từ nhỏ chưa được chơi đùa thoải mái, muội chỉ muốn nhân dịp sinh thần hôm nay cho chúng vui vẻ một chút."
Chu thị lầm bầm: "Trẻ con mừng sinh thần làm gì? Sáng sớm ăn một bát mì trường thọ là được rồi."
Khương Thư Yểu thấy nàng ấy không muốn, cũng không ép buộc nữa.
Khoảng đầu giờ Dậu, hai đứa trẻ sinh đôi đã chạy đến sân của Khương Thư Yểu.
Hôm nay là sinh thần của chúng, tiên sinh đặc biệt cho nghỉ sớm, hai đứa nhớ đến chuyện Khương Thư Yểu nói sẽ mừng sinh thần cho chúng, một hơi chạy đến mà không nghỉ.
Từ thị rất nghiêm khắc với chúng, nên chúng chưa từng trải qua cảm giác mừng sinh thần đàng hoàng, rất mong đợi, đôi mắt đen láy sáng long lanh nhìn Khương Thư Yểu, giống như muốn nàng lập tức biến ra một trò ảo thuật.
Khương Thư Yểu bảo chúng ngồi xuống bên bàn, rồi quay về nhà bếp nhỏ lấy bánh, trang trí hoa, dùng mứt ép thành hình, tạm coi như là một chiếc bánh sinh thần.
187
Nàng bưng bánh đi về, nhìn thấy những người ngồi bên bàn thì đột nhiên dừng bước.
Chu thị và Từ thị mỗi người ngồi một bên bàn, trừng mắt nhìn nhau, cả hai đều đang cố nén tính khí, không khí xung quanh thoang thoảng một mùi thuốc s.ú.n.g nhạt.
Thấy Khương Thư Yểu trở về, hai người đồng loạt quay đầu, lại lộ ra ánh mắt sắc như d.a.o giống hệt nhau.
Hina
Sự bất bình, sự oán trách đó, chỉ thiếu nước khắc mấy chữ to "Không phải muội chỉ mời mỗi ta sao?!" lên mặt nữa thôi.
Khương Thư Yểu: ...
Ai có thể nói cho nàng biết cảm giác déjà vu về một tu la tràng quái dị này là sao không?
Khương Thư Yểu bước tới đặt bánh xuống, ngượng ngùng nói: "Đại tẩu, nhị tẩu."
Chu thị không đợi nàng hỏi vì sao mình chọn đến Thính Trúc Viện tham gia cùng họ, vội vàng nói trước: "Ta chỉ nghĩ dù sao cũng rảnh rỗi, muội đã thành tâm mời ta, nên ta đến vậy." Tuy miệng nói thế, trong lòng lại vạn phần hối hận không nên nhất thời bướng bỉnh mà từ chối quá nhanh.
Lời này rõ ràng nói với Khương Thư Yểu, ánh mắt lại rơi vào mặt Từ thị, bốn chữ "thành tâm mời gọi" cắn rất nặng.
Từ thị nghe vậy mỉm cười dịu dàng, tiếp lời nàng ấy nói với Khương Thư Yểu: "Ta vội vàng xử lý xong công việc, cố ý chạy đến đây, bởi muội nói hy vọng đông người náo nhiệt một chút."
Thái độ của nàng ấy vô cùng ôn nhu chu đáo, đổi lấy ánh mắt cảm động của Khương Thư Yểu.
Xì —
Chu thị hít một hơi, thất sách rồi. Nàng ấy bị vẻ mặt dịu dàng của Từ thị làm cho tức đến mắt tối sầm, thật muốn tát vài cái vào mặt bản thân vừa rồi, sao lại cứ phải cứng miệng chứ.
Khương Thư Yểu chẳng để ý đến sự gượng gạo của nàng ấy, lần lượt chào hỏi hai huynh đệ sinh đôi, đẩy bánh đến trước mặt họ.
"Đây là bánh sinh thần, hai đứa cùng cắt nhé." Vì sợ họ nghĩ thổi nến không tốt lành, Khương Thư Yểu không cắm nến: "Nhớ nhắm mắt ước nguyện trước khi cắt."
Nghe có vẻ kỳ quặc, Từ thị và Chu thị còn đang suy nghĩ đây là phong tục nơi nào, Tạ Chiêu đã hào hứng chạy đến bên cạnh Khương Thư Yểu: "Nếu con ước nguyện thì có thể thành hiện thực không?"
Khương Thư Yểu "ừ" một tiếng, cười ha ha nói: "Tâm thành ắt linh, hơn nữa hôm nay là sinh thần của con, có lẽ ông trời sẽ chiếu cố con một chút."
Tạ Chiêu vội vàng gật đầu: "Được được được." Quay sang nói với Tạ Diệu: "Tứ đệ, chúng ta cùng ước nguyện nào."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");