Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tạ Diệu gật đầu, nhắm mắt lại thầm niệm điều ước.
Tạ Chiêu chắp tay ngước mặt nhìn trời, nhắm mắt lẩm bẩm một tràng dài.
"Được rồi, con ước xong rồi, con hy vọng từ nay về sau sinh thần mỗi năm đều được qua cùng tam thúc mẫu." Nó mở mắt, kéo tay áo Khương Thư Yểu lặp lại một lần nữa bằng giọng to.
Khương Thư Yểu sững sờ, một là điều ước đâu có nói ra như vậy, hai là điều ước của nó thật sự ngoài dự đoán của nàng.
Tạ Diệu lại bổ sung nhỏ nhẹ: "Còn có mẫu thân, nhị thúc mẫu nữa."
Nói xong, nó dùng đôi mắt sáng ngời nhìn Khương Thư Yểu, chờ đợi nàng trả lời.
Ba người lớn có mặt đều bị làm cho tan chảy.
Trong lòng Khương Thư Yểu chua xót mềm nhũn, vừa buồn cười vừa xúc động nói: "Được. Nhưng khi các con lớn lên sẽ không muốn qua cùng chúng ta nữa đâu."
Tạ Chiêu được hứa hẹn, nhảy nhót về chỗ ngồi, hớn hở phản bác: "Mới không phải vậy."
Khương Thư Yểu bị câu nói trẻ con của nó chọc cười, bảo họ mau cắt bánh.
Tuy chỉ có năm người, nhưng lại có cảm giác ấm áp náo nhiệt, Chu thị đã lâu không trải qua cảm giác này, ngồi trên ghế không quen mà xoay xoay người.
Nàng ngẩng đầu nhìn Từ thị, phát hiện Từ thị đã cởi bỏ chiếc mặt nạ ôn nhu đoan trang bất biến trên mặt, lộ ra ánh mắt biết ơn và nụ cười tự nhiên.
Chu thị ở chung với nàng ấy nhiều năm, vẫn là lần đầu thấy nàng ấy bộc lộ chân tình như vậy, bỗng có chút cảm khái.
Nàng ấy nhìn về phía Khương Thư Yểu, Khương Thư Yểu vừa vặn chia xong một miếng bánh đặt vào đĩa của nàng ấy.
188
"Nhị tẩu nếm thử đi, đây là lần đầu tẩu nếm đấy." Nàng cười nói.
Nụ cười của nàng như ánh nắng ấm áp mùa đông dịu dàng, Chu thị không hiểu sao khóe mắt cay cay, chớp mắt xua đi sự ẩm ướt mơ hồ.
"Phần của đại tẩu." Khương Thư Yểu tiếp tục chia bánh cho Từ thị.
"Đa tạ." Từ thị nói, lần đầu tiên nói ra lời trong lòng: "Lần trước ăn bánh muội làm, đến giờ vẫn nhớ mãi." Nói ra rồi thấy thoải mái hơn nhiều, đúng vậy, nàng ấy chính là thèm đồ ngọt Khương Thư Yểu làm.
Hina
Chu thị đang chìm đắm trong cảm động vì lòng tốt, nghe vậy động đậy tai, giả vờ vô tình nói: "Trước đây hai người đã thân thiết đến mức tặng đồ ăn rồi sao."
"Không tính là thân thiết, ta cũng chỉ là dày mặt mà hưởng lợi thôi." Nàng ấy liếc nhìn Khương Thư Yểu, dịu dàng bổ sung: "Đệ muội là người tính tình hiền lành, rất dễ ở chung."
Ánh mắt Chu thị và Từ thị giao nhau trên không trung, mắt hơi nheo lại.
"Đúng vậy, nếu không thì sao muội ấy lại sẵn lòng xuống bếp cho ta, cùng ta dùng bữa trưa chứ? Ta luôn cảm thấy trong lòng áy náy khó yên, không xứng với sự chăm sóc này của muội ấy."
Từ thị nhướng nửa bên mày, cũng hơi nheo mắt lại, như thể chỉ là làm sâu thêm nụ cười trên mặt.
Khương Thư Yểu vừa chia xong bánh cho mọi người ngẩng đầu lên, phát hiện bầu không khí kỳ quái lạ lùng.
Nàng nhìn hai người đang nhìn nhau chăm chú, ánh mắt các nàng chạm nhau còn như có tia lửa điện b.ắ.n ra, cẩn thận ngẫm lại, như còn ẩn chứa sát khí.
"Khụ." Nàng vội cúi đầu, ngoan ngoãn cắm cúi ăn bánh như hai huynh đệ sinh đôi.
Những người ngồi đây đều không ăn nhiều, ăn hết bánh đã no được nửa bụng.
Tạ Chiêu còn muốn ăn nữa, bị Khương Thư Yểu ngăn lại: "Còn có món ngon nữa, để bụng đấy."
Tạ Chiêu lập tức phấn chấn: "Món ngon gì vậy! Đã từng ăn chưa ạ?"
"Tất nhiên là chưa." Khương Thư Yểu đứng dậy: "Ta đi xem đã xong chưa."
Nàng vừa đi, Tạ Chiêu vội vàng đuổi theo, Tạ Diệu chậm nửa nhịp, cũng đi theo, để lại Từ thị và Chu thị trợn mắt nhìn nhau.
Chu thị chịu không nổi trước, chống gậy đứng dậy, khập khiễng đi theo.
Từ thị thấy vậy cũng đuổi theo luôn.
Thế là biến thành bốn người đứng thành một hàng, vây quanh xem Khương Thư Yểu chỉ huy trù nương nướng vịt.
Mở cửa lò hình vòm, lót gỗ ăn quả bên dưới, có thể dùng làm lò nướng vịt.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");