Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Họ đặt đũa xuống, nhíu mày, suy nghĩ xem phải làm sao để miêu tả được hương vị này.
Thấy có người ăn, thuộc hạ của Khang Vương lập tức có cảm giác không hay. Đối với họ, ăn uống cần tinh tế và đắt tiền, nếu những nguyên liệu rẻ tiền này có thể làm ra món ăn ngon và hấp dẫn... hắn ta không dám nghĩ đến hậu quả.
Còn bên kia, chân gà kho và móng heo đã có người tranh nhau ăn, hương vị của đồ kho dễ miêu tả hơn, bất kể khẩu vị của thực khách như thế nào, nếm thử đều chỉ có một từ là ngon.
274
Kẻ đứng đầu thuộc hạ của Khang Vương hoàn toàn không ngờ chuyện lại phát triển như vậy, sao lại hoàn toàn trái ngược với dự đoán của họ?
Sao lại có người muốn ăn chân gà kia? Nhìn thật kỳ quặc và ghê tởm.
Kẻ đứng đầu không phục, chen vào đám đông lấy một cái chân gà, chân gà được hầm nhừ, trong nước kho có cho thêm thịt khuỷu tay và da heo chứa nhiều keo, sau khi nấu tan ra trong nước kho, nước kho trở nên dính dính sệt sệt, rất dễ bám vào nguyên liệu.
Khi cho chân gà vào miệng, hắn ta rùng mình, trong đầu hiện lên hình ảnh kỳ quặc của chân gà sống, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, đầu óc hắn ta trống rỗng.
Chân gà rất mềm, nước kho hầm cho da thịt mềm nhừ, vừa vào miệng đã tan, khẽ mút một cái, thịt đã tróc ra, hòa quyện với nước kho sệt và thịt mềm nhừ tỏa ra mùi thơm nồng của thịt và mùi thơm của thuốc bắc trong miệng, hơi mặn, béo mà không ngấy, mùi thơm của nước kho đậm đà.
Đây... đây là vị của chân gà sao?
Hắn ta không cam lòng, lại gắp một miếng móng heo cho vào miệng.
So với chân gà, móng heo có cảm giác đầy đặn hơn, da lợn dai, thịt mềm mại, phần nạc giữa dai mà không khô, mùi thơm béo ngậy lan tỏa trong miệng, so với thịt ba chỉ, còn thêm một phần mùi thơm đậm đà của thịt, chẳng kém gì thịt.
Hắn ta ngẩn ngơ cảm nhận mùi thơm của nước kho và thịt trong miệng, còn định gắp thêm, bị chưởng quầy ngăn lại.
Hina
"Chúng ta chỉ mời mọi người nếm thử, nếu muốn ăn no, xin mời vào quán." Chưởng quầy cười nói: "Mang đi cũng được, chúng ta còn có khuỷu kho, thịt ba chỉ kho, mang về nhắm rượu rất tuyệt."
Hắn ta bị kế hoạch thất bại hoàn toàn của mình làm cho choáng váng, mơ mơ hồ hồ gật đầu, cho đến khi trả tiền bạc đi ra khỏi đám đông bị thuộc hạ đuổi theo, mới chợt tỉnh ngộ.
Chu thị đứng xa xa nhìn, trong lòng rất sảng khoái đắc ý, đang định quay lại chỗ cũ tìm Khương Thư Yểu, bỗng bị ai đó vỗ vai, quay đầu lại, thấy một nữ nhân bụng bầu xinh đẹp rạng rỡ.
Nữ nhân đó đánh giá nàng ấy từ trên xuống dưới, lộ ra một nụ cười vô cùng hài lòng: "Ta thấy ngươi rất có tài, theo ta học làm ăn thế nào?"
Nữ nhân này chính là Lâm thị.
Kể từ khi mời Tôn nương tử làm đầu bếp, Lâm thị đã tìm thấy một niềm vui khác ngoài việc kinh doanh mỹ thực - chiêu mộ nữ nhân về làm việc dưới quyền mình.
Bên vận chuyển đường thủy đã có người Lâm gia sắp xếp, nhưng bên mỹ thực thì khác, chỉ có một mình bà lo liệu, gần đây bà luôn đang chiêu mộ nhân sự.
Chu thị hôm nay ra ngoài không cài trâm, chỉ mặc y phục quý giá hơn đôi chút. Nhưng trời đã tối, Lâm thị không nhận ra thân phận nàng, lại vì đang tránh Khương Thư Yểu, chẳng dám lượn lờ trước mặt, chỉ tưởng Chu thị đứng ra nghĩa hiệp phát ngôn, rồi lại tìm đến Khương Thư Yểu hiến kế. Nghe lời nàng ấy như rất am tường về thực phẩm, bèn nảy lòng chiêu mộ.
"Ta..." Chu thị vừa mở miệng định giải thích, đã bị Lâm thị ngắt lời một cách thô lỗ.
"Không cần vội vàng đáp lại." Bà kéo Chu thị lên chỗ cao: "Ngươi hãy nhìn xem phố ăn vặt này, đường dài dằng dặc, bao nhiêu là cửa tiệm, thực khách nối gót nhau không dứt. Ta chỉ hỏi ngươi, trong kinh thành còn tìm được nơi thứ hai như thế này không?"
Chu thị lắc đầu.
"Ngươi có biết vì sao ta chọn ngươi không?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");