Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thôi được, Khương Thư Yểu im lặng. Có lẽ chỉ vì gần đây hắn không lớn nữa, nên khẩu vị cũng theo đó mà giảm đi.
Đến tối, hai người tắm rửa thay y phục xong, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.
Hai người nằm trên giường, Tạ Tuân như thường lệ, lặng lẽ đưa tay qua, thăm dò nắm lấy tay nàng.
Khương Thư Yểu nghĩ đến tâm trạng u uất của hắn gần đây, bèn nhẹ nhàng nắm lại đầu ngón tay hắn để an ủi.
Chính cử chỉ này khiến Tạ Tuân bồng bột, ủy khuất nói: "Ta không muốn xa nàng."
Khương Thư Yểu đang mơ màng, bỗng tỉnh hẳn: "Cái gì?"
"Thánh thượng phái Thái tử điều tra triệt để quan lại tham nhũng, trông coi việc kiểm tra và gia cố đê điều, chúng ta đều phải đi theo." Tạ Tuân nói.
Khương Thư Yểu bừng tỉnh, thì ra mấy ngày nay hắn lo lắng chuyện này. Chẳng phải chỉ là rời kinh đi công cán sao, nói gì là chia xa, làm nàng giật mình.
Lòng nàng mềm nhũn, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bài tay Tạ Tuân để an ủi hắn.
Tuy hắn chưa đến tuổi trưởng thành, nhưng đã là một kẻ sĩ lo cho quốc gia, lo cho dân.
"Ta tin chàng có thể làm tốt." Nàng không hiểu những chuyện này, lời an ủi nói ra không khỏi có vẻ nhạt nhẽo, chỉ là bày tỏ sự ủng hộ đối với Tạ Tuân.
Tạ Tuân được nàng vuốt ve mu bài tay, như con mèo được vuốt ve cổ, thoải mái đến híp mắt lại, nghe nàng nói câu này, nửa ngày mới phản ứng lại: "Cái gì?" Hắn mơ hồ giải thích: "Chuyện này chúng ta đã điều tra hơn một tháng rồi, chứng cứ đầy đủ, chỉ cần đến nơi là lập tức kết tội bắt giữ quan tham, sau đó giám sát việc xây dựng gia cố đê điều là được."
Khương Thư Yểu sửng sốt: "Vậy mấy ngày nay chàng lo lắng vì điều gì?"
Nói đến đây, Tạ Tuân liền buồn rầu: "Chuyến đi này không biết mất bao lâu, theo lẽ thường, e là nửa tháng ta sẽ không gặp được nàng. Hơn nữa xử lý công việc như vậy mà đem theo gia quyến thì không thích hợp, nàng và ta phải chia xa rồi."
Khương Thư Yểu hơi ngượng.
Hina
"Mấy ngày nay chàng lo lắng lại là vì chuyện này sao?"
Tạ Tuân "ừm" một tiếng, giọng nói lại mang theo chút ủy khuất: "Trước đây ta cũng từng cùng Thái tử ra ngoài kinh làm việc, không cảm thấy khó thích nghi lắm, giờ thành thân rồi, lại thay đổi tâm cảnh." Hắn nghĩ đến những ngày trước, thở dài: "Hiện giờ mỗi ngày đều được ăn món ngon, đến bên đó ăn uống ngủ nghỉ không tốt, cảm thấy khó thích nghi quá."
Khương Thư Yểu lặng lẽ rút tay về, nhét vào chăn của mình.
Tạ Tuân nhìn chằm chằm vào màn giường nói: "Ta ngày mốt phải đi rồi."
Khương Thư Yểu "ừm" một tiếng.
Tạ Tuân không phải là người giỏi bộc bạch tâm tư nói lời âu yếm, Khương Thư Yểu đã đáp lời, hắn không biết nói gì nữa.
Một lúc lâu sau, khi Khương Thư Yểu tưởng hắn đã ngủ, hắn lại bổ sung một câu: "Ta sẽ cố gắng về sớm."
"Được."
Một lúc sau, Tạ Tuân nghe thấy hơi thở đều đặn của Khương Thư Yểu, có chút nản lòng, hóa ra chỉ có mình hắn không nỡ xa, có lẽ nàng chẳng để tâm.
Nhưng nghĩ kỹ lại, hắn ở hay không ở, đối với nàng cũng chẳng có gì ảnh hưởng. Mỗi ngày nàng cùng nhị tẩu nghiên cứu món ăn, bàn bạc chuyện làm ăn với nhạc mẫu, có hắn ở đây chẳng qua là phải làm thêm một phần cơm trưa cơm tối mà thôi.
Nghĩ vậy, Tạ Tuân càng thêm nản lòng.
Hắn đưa tay chạm vào những chiếc dây treo trên màn giường, mím môi, rất đỗi khó chịu.
Hôm sau, Tạ Tuân như thường lệ xách hộp cơm đi làm, đến giờ ăn trưa, ăn cơm một cách uể oải.
294
Dáng vẻ này khiến các đồng liêu hả hê một phen, ngày thường Tạ Tuân ăn ngon lành, họ chỉ có thể nhìn, giờ ra ngoài kinh làm việc, mọi người đều phải cùng nhau ăn bánh bao.
Vì ngày mai phải lên đường, hôm nay mọi người đều được về sớm.
Tạ Tuân vội vã về phủ, muốn ở bên Khương Thư Yểu lâu hơn một chút, vừa vào sân đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt.
Có lẽ lại đang nghiên cứu món ăn cho tiệm của Lâm gia rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");