Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lão phu nhân vuốt ve búi tóc của tiểu nha đầu: "Khổ thân cháu."
"Không khổ ạ, từ khi phu nhân cho chúng cháu đến phố quà vặt này làm việc, ngày nào cháu cũng được ăn no."
"Ồ? Ăn gì vậy, ở đây còn bao cơm sao?"
...
Một già một trẻ vừa ăn vừa trò chuyện, từ chuyện nhà này, đến chuyện chưởng quầy kia, rồi đến chuyện phố ăn vặt, đủ loại cảnh đời, ấm lạnh cuộc sống, tất cả đều hòa quyện trong bát đậu phụ xiên sốt gà giản dị. Cái lạnh lẽo của đêm thu bị hương thơm của món ăn xua tan, hơi nóng bốc lên mang theo làn khói trắng ấm áp, đêm đông giá rét, ngày đông cuối cùng cũng đến, nhưng tương lai của những con người bất hạnh nơi phố quà vặt này chỉ có mùa xuân ấm áp.
Từ khi hơi nóng mùa hạ lui đi, Hoàng thượng đã bắt đầu nao nao muốn ra khỏi cung du ngoạn. Theo thời tiết dần chuyển lạnh, Hoàng thượng mỗi ngày mong ngóng, cuối cùng bày tỏ thực sự không thể ngồi yên trong cung được nữa, bèn dẫn theo một đoàn người rầm rộ ra khỏi cung, tiến về khu săn b.ắ.n của hoàng gia.
336
Nghi thức đi lại của hoàng gia tự nhiên phải được tuân thủ, ngoài cung phi đại thần, gia quyến của các đại thần cũng phải đi theo.
Khương Thư Yểu nghe tin này thì vô cùng hớn hở, đối với Hoàng thượng và các đại thần mà nói, đi săn b.ắ.n tất nhiên là để săn thú, nhưng đối với nàng, đi săn b.ắ.n chẳng phải là một chuyến du ngoạn mùa thu sao.
Từ khi nhận được tin, nàng đã bắt đầu chuẩn bị đồ dùng, đến ngày lên đường, hành lý chất đầy một rương lớn.
Hina
Tạ Tuân thương thế dần khá hơn, mấy ngày trước đã cởi băng bó, không còn chăm sóc vết thương tỉ mỉ nữa.
Hắn từ sân vào, nhìn thấy cái rương to lớn của Khương Thư Yểu liền đau đầu: "Nàng chuẩn bị nhiều đến thế này sao?"
Khương Thư Yểu thấy hắn, vỗ trán: "Chết rồi, ta quên tính cả hành lý của chàng nữa."
Tạ Tuân bất đắc dĩ: "Không cần đâu, thương thế của ta chưa khỏi hẳn, không nên đi săn, đi cũng chỉ là đi cho có lệ thôi, mang vài bộ y phục là đủ rồi, những thứ khác không cần mang theo đâu."
Theo lý mà nói, Tạ Tuân là người bị thương, Khương Thư Yểu nên ưu tiên hắn, nhường một bước, để chỗ cho hành lý của Tạ Tuân.
Nhưng Tạ Tuân đã nói vậy, nàng thực sự không nỡ bỏ đi những thứ mình đã chuẩn bị, bèn đến gần nói: "Cảm ơn chàng, chàng yên tâm, những thứ ta mang đều là có thể dùng được, chàng ra ngoài đi săn, ta sẽ ở trong phòng đợi chàng về, chuẩn bị đồ ăn thức uống đợi chàng, đảm bảo chàng sẽ chơi rất vui vẻ."
Tạ Tuân cúi mắt nhìn nàng, không nói gì. Hắn đang vận động cánh tay phải, tay trái vẫn che vết thương trên ngực, cứ lạnh lùng nhìn nàng như vậy, trông giống như nàng biết rõ không nên làm nhưng vẫn cố tình bắt nạt người bệnh vậy.
Khương Thư Yểu biết tính cách của Tạ Tuân, chỉ là vẻ ngoài lạnh lùng thôi, sẽ không vì chuyện này mà trách nàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy hơi áy náy.
Nàng nhón chân, tiến lên hôn Tạ Tuân một cái.
Vừa chạm vừa rời, Tạ Tuân không ngờ tới, vì ngạc nhiên mà mở to mắt.
Khương Thư Yểu cười nói: "Chàng thật tốt."
Tạ Tuân chỉ là nhường chỗ cho hành lý của nàng thôi, không cảm thấy mình đã làm gì cả, nàng khen ngợi cảm ơn hắn một cách nghiêm túc như vậy, khiến hắn vừa không hiểu ra sao vừa cảm thấy được sủng ái bất ngờ.
Sau khi hôn hắn xong, Khương Thư Yểu lại quay về phân loại sắp xếp đồ đạc, Tạ Tuân che ngực, đứng phía sau nàng.
Khương Thư Yểu đi sang trái, hắn cũng đi sang trái, Khương Thư Yểu đi sang phải, hắn cũng đi sang phải.
Một người to lớn như vậy đứng ở đây, Khương Thư Yểu không để ý cũng khó.
Nàng đột ngột quay người nhìn Tạ Tuân, Tạ Tuân đang nghiêm túc suy nghĩ xem mình đã làm gì mà được khen ngợi, bị động tác của nàng làm giật mình, những lời đang xoay vòng trong đầu tuột ra khỏi miệng: "Không cần cảm ơn ta."
Khương Thư Yểu mỉm cười với hắn, gật đầu, quay người tiếp tục thu dọn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");