Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khương Thư Yểu nhất thời không biết nói gì cho phải.
Lâm Quý phi lấy từ trong tay áo ra một quyển sổ dày, tỉ mỉ lật cho nàng xem: "Đây là những đối thủ ta dò la được, đây là những nữ nhân lắm mồm truyền tin đồn nhảm, đây là sổ sách ta tính toán, ừm, phía sau là kế hoạch kinh doanh ta viết trong vài năm qua." Bà ấy nhét vào tay Khương Thư Yểu: "Ta không hiểu nhiều về ngành ẩm thực, chỉ miễn cưỡng viết được vài ý kiến nông cạn vì từng quản lý việc kinh doanh của Lâm gia, không nhiều đâu, chỉ là viết vội vàng thôi, con xem có thể giúp ích được gì không."
351
Khương Thư Yểu ngỡ ngàng nhận lấy quyển sổ, kinh ngạc nhìn Lâm Quý phi.
Nghe nói sau khi Lâm Quý phi vào cung, không bao giờ quản lý chuyện kinh doanh nữa, thậm chí còn tuyên bố dù gặp chuyện gì cũng tuyệt đối không can thiệp vào bất cứ việc kinh doanh nào của Lâm gia.
Hina
Ánh mắt của Khương Thư Yểu khiến Lâm Quý phi có chút không tự nhiên.
Bà ấy nói: "Ta chỉ thấy con là người có tiềm năng, miễn cưỡng có vài ưu điểm của ta, biết đâu có thể làm nên chuyện trong ngành này, nên nghĩ đến việc giúp con một tay. Hơn nữa ta đã cho người dò hỏi rồi, con quả thật có thiên phú trong lĩnh vực này, đương nhiên, không phải nói về kiếm tiền, mà là về món ăn." Bà ấy nhét quyển sổ vào tay Khương Thư Yểu: "Ta làm cô mẫu của con, dù sao cũng phải tận tâm một chút chứ."
Khương Thư Yểu nhận lấy quyển sổ, lúng túng nói: "Cảm ơn cô mẫu."
Lâm Quý phi chọc chọc trán nàng: "Lúc này không gọi ta là nương nương nữa à?"
Khương Thư Yểu bật cười, đang định nói gì thêm, bị Lâm Quý phi đẩy một cái về phía nhà bếp: "Mau đi đi, ra tay một phen cho họ xem, nếu được Hoàng thượng coi trọng, sau này đừng nói là kinh thành, đi đâu cũng có tấm biển vàng, đi ngang về tắt."
Khương Thư Yểu lúc lâu mới hiểu ra, vừa đi vừa mở quyển sổ Lâm Quý phi đưa, chữ viết không đồng nhất, có chỗ ngay ngắn có chỗ lộn xộn, còn có một đoạn bỗng nhiên chen vào, nhìn là biết được thêm vào sau.
Đâu phải viết vội vàng, chắc chắn là đã tốn không ít tâm tư.
Nàng nhét quyển sổ vào tay áo, theo thái giám đến nhà bếp.
Hoàng thượng đi săn bất cứ lúc nào, tất nhiên không phải lúc nào cũng ăn thịt rừng, trong nhà bếp có đầy đủ thực phẩm tươi sống.
Khương Thư Yểu nhìn một vòng, chỉ vào một chậu đùi gà nói: "Ta sẽ dùng cái này để làm bữa ăn vậy."
Thái giám là tâm phúc của Lâm Quý phi, biết kế hoạch của Lâm Quý phi, vốn tưởng Khương Thư Yểu sẽ dùng cá cua đặc sản, không ngờ cuối cùng nàng lại chọn thịt gà.
Hơn nữa đùi gà này chẳng phải là đùi gà còn lại sau khi nàng lấy cánh gà sao, quá là tùy tiện.
Thái giám định khuyên, Khương Thư Yểu đã bưng chậu lên, lẩm bẩm: "Cánh gà đùi gà đều dùng rồi, những phần còn lại không thể lãng phí được, lúc nào đó chiên ít gà viên gà miếng gì đó vậy."
Thái giám giật mình trong lòng, nghe giọng điệu không muốn lãng phí nguyên liệu của nàng, chọn đùi gà chẳng phải vì lấy cánh gà còn lại nhiều như vậy nàng không muốn lãng phí sao.
Khương Thư Yểu rửa tay, buộc tay áo, lấy kéo, một loạt động tác trôi chảy, nhanh nhẹn gỡ xương bỏ vào bát. Lâm Quý phi đã sai người đến chỗ nàng lấy hộp đựng gia vị, Khương Thư Yểu ướp thịt cũng không phải lo thiếu nguyên liệu.
Hôm nay nàng định làm cơm đùi gà teriyaki, tuy không có rượu mirin, nước sốt teriyaki làm ra không tính là chính thống, nhưng hương vị mặn ngọt cũng không kém là bao.
Đùi gà để một bên ướp một lúc, nàng bắt đầu nấu cơm. Việc này người trong nhà bếp ai cũng biết làm, vội vàng tranh nhau làm.
Sau khi ướp đùi gà xong, cho dầu vào nồi đun nóng, đặt mặt có da của thịt đùi gà lên trên.
Tiếng "xèo xèo" vang lên nhẹ nhàng, mùi vị mặn ngọt lập tức tỏa ra. Theo tiếng sôi của dầu, thịt đùi gà dần dần chuyển thành màu vàng óng hai mặt, vì trong gia vị ướp có thêm mật ong, nên có chỗ còn trong suốt như màu nâu đỏ giòn rụm.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");