Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Ta nói Mạc Bắc."
Động tác lên ngựa của Chu thị khựng lại, hồi lâu không lên tiếng.
Tạ Lang bước lại gần, đế giày giẫm trên cành cây, phát ra tiếng răng rắc nhẹ: "Phải không?"
Chu thị hít sâu một hơi, quay đầu nói: "Không liên quan đến chàng." Nàng ấy lanh lẹ nhảy lên ngựa: "Ta muốn hay không muốn, có gì khác biệt?"
357
Tạ Lang đứng trước ngựa, ngẩng đầu nhìn nàng ấy: "Những ngày này ta đã suy nghĩ rất nhiều."
Chu thị không hứng thú quay mặt đi.
Trên mặt Tạ Lang thoáng qua một tia đắng cay, đáp lời nàng ấy vừa rồi: "Có khác biệt.
Bảy năm trước nàng gả cho ta rồi vứt bỏ hết mọi thứ của Mạc Bắc, học theo nữ nhân kinh thành, trở nên chẳng còn giống nàng chút nào. Ta chưa từng hỏi nàng vì sao phải thay đổi, cũng chưa từng nghĩ kỹ vì sao sau này nàng lại khác hẳn nàng ở Mạc Bắc năm xưa. Trước đây ta nghĩ, chủ mẫu cao môn luyện đao tập võ không hợp lẽ thường, nàng vào kinh sau đổi khác cũng bình thường." Y nghĩ đến Khương Thư Yểu và Tạ Tuân, tự giễu cười: "Nhưng cả ngày xuống bếp hợp lẽ thường sao? Mở tiệm, mở phố ăn vặt hợp lẽ thường sao?
Nếu năm đó ta có thể hỏi nàng một câu, hoặc nàng có thể nói với ta một câu tâm tư của nàng, có phải chúng ta đã không trở thành dáng vẻ như hiện tại?"
Hina
Chu thị không đáp, Tạ Lang đứng trước ngựa chờ đợi.
Nàng ấy rất lâu không mở miệng, Tạ Lang hiểu được câu trả lời. Y gật đầu, lại nhắc lại đề tài vừa rồi: "Ta không muốn lặp lại vết xe đổ nữa, nên hôm nay ta đến hỏi nàng. Nàng muốn về Mạc Bắc không?"
*
Bất luận Tạ Tuân có đề xuất phương pháp dâng thực đơn lên Hoàng thượng hay không, Lâm thị đều định mở cửa hiệu bán đồ ăn chín và nước chấm, có chút tương tự như chuỗi cửa hàng đời sau.
Có thêm công việc mới, Khương Thư Yểu và Chu thị lại rơi vào bận rộn.
Nhưng Chu thị không còn hăng hái, tràn đầy sinh lực như trước nữa, thường xuyên nhào bột nhào bột rồi bắt đầu thất thần.
Trạng thái này không giống như khi nàng ấy mới bắt đầu đắm chìm trong thương tổn tình cảm, mà là một sự ngậm ngùi sâu sắc hơn.
Chu thị không muốn bộc bạch, Khương Thư Yểu cũng không cố ý hỏi, chỉ cố gắng dùng những thứ khác thu hút sự chú ý của nàng ấy.
Công thức mới, thực phẩm mới, cách nấu mới... thường khi gặp những thứ này, Chu thị sẽ thoát khỏi trạng thái ngậm ngùi, toàn tâm toàn ý tập trung vào học tập.
Hơn nữa không biết vì sao, nàng ấy luôn vô thức muốn học một số công thức nóng hổi cay nồng.
Ngày này, Chu thị đang ở tam phòng luyện tập món thịt dê ngâm bánh mì Khương Thư Yểu dạy mình, có nha hoàn vội vàng chạy vào.
Nha hoàn thở hổn hển nói gì đó bên tai Chu thị, lời chưa nói hết, bát sứ trên tay Chu thị rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ chói tai.
Nàng ấy nhấc váy lên, hoang mang chạy ra ngoài.
Khương Thư Yểu giật mình, vội vàng tiến lên hỏi nha hoàn: "Ngươi nói gì với tẩu ấy vậy?"
Nha hoàn cũng đang ngây người, nghe vậy vội vàng giải thích: "Nô tỳ không nói gì cả, nô tỳ chỉ nói cữu gia vào kinh, hiện giờ Quốc công gia đang tiếp đãi ngài ấy."
"Cữu gia?"
"Chu Đại tướng quân." Nha hoàn nói: "Chu Đại tướng quân vào kinh tấu chương."
Các nàng còn chưa hiểu rõ tình hình, Chu thị đã chạy như bay đến chính viện.
Nàng ấy gả vào kinh thành bảy năm, đã lâu không chạy sảng khoái như vậy.
Búi tóc tinh xảo bị chạy tán loạn, cổ áo vạt váy cũng có nếp nhăn.
Nàng ấy đứng ở cửa chính viện, mãi không có động tác.
Các nha hoàn tò mò nhìn nàng ấy, thấy dáng vẻ Chu thị khác thường ngày, âm thầm đoán xem hôm nay nàng ấy có gây náo loạn nữa không.
Chu thị chỉnh lại búi tóc, lại vuốt phẳng nếp nhăn, cúi đầu nhìn bóng mình phản chiếu trên mặt đất một lúc.
Búi tóc cao áo váy lộng lẫy, thẳng tắp mà xinh đẹp, nàng ấy nhìn bóng mình, lại có cảm giác xa lạ.
Đột nhiên, phía trước truyền đến một giọng nói thô ráp hiếm khi nghe thấy ở kinh thành: "Được rồi, không cần tiễn nữa! Quốc công gia bảo trọng!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");