Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 359
Thấy sắc mặt Chu thị không đúng, giọng nói của hắn ta càng lúc càng nhỏ, chữ cuối cùng đến cổ họng nuốt cứng xuống.
Hắn ta chẳng biết mình đã nói gì khiến Chu thị không vui, bàn tay to xoa xoa trên đùi: "Tiểu muội à... đừng giận, Lão Lục nói lần sau man tử lại xâm phạm, hắn sẽ đánh đến cung điện của bọn chúng, cướp hết đá quý gì đó về, toàn bộ cho muội đeo." Nói đến đây, lại thấy hành vi cướp đồ tặng muội muội nghe như bọn thổ phỉ, không đăng đối, ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải, sợ để bọn hạ nhân nghe được mà cười nhạo Chu thị.
Chu thị cúi đầu thấp hơn, như thở không ra hơi, hồi lâu mới ổn định hơi thở, dịu dàng nói: "Đại ca đã dùng cơm chưa? Đói bụng không?"
Nàng ấy đột ngột chuyển đề tài, Chu đại ca sững người, thật thà đáp: "Chưa ăn, này không phải định về ăn với huynh đệ sao."
Hina
Chu thị gật đầu, ngón tay bấu bấu lòng bàn tay, bỏ qua lời hắn ta nói muốn về, nói: "Những ngày này muội đều đang học nấu nướng, vừa mới làm xong đồ ăn, giờ còn nóng đây, nếu đại ca không chê, muội bưng ra cho huynh nếm thử, huynh thấy thế nào?"
Chu đại ca cười hì hì: "Tiểu muội bây giờ nói chuyện ra dáng thật đấy." Nói xong mới tiếp lời Chu thị: "Được thôi. Đại ca sống bấy lâu nay vẫn chưa được ăn cơm muội nấu, chuyện này ta về kể cho bọn họ nghe, chắc chắn họ không tin đâu." Cứ theo tính nết bộp chộp của Chu thị, học được nghề bếp núc gì, Chu đại ca chẳng hy vọng gì.
Chu thị cười gật đầu, đứng dậy ra khỏi phòng.
Chẳng đợi bao lâu nàng ấy đã quay lại, phía sau theo một nha hoàn bưng mâm.
Chu thị lấy xuống từ trên mâm một bát to, nha hoàn liền hành lễ lui xuống.
Chu đại ca nhìn bát to trước mặt, ngạc nhiên trợn tròn mắt: "Đây, đây, sao Tạ Quốc công phủ lại có bát to thế này?"
Chu thị không nhịn được bật cười: "Đây là tam đệ muội mua đấy, tam đệ ăn nhiều quá."
Chu đại ca ngơ ngác gật đầu, thầm than môn hộ vọng tộc cũng chẳng kiểu cách quý phái như tưởng tượng.
Lúc này một mùi thơm đậm đà mặn ngọt chui vào mũi, hắn ta hoàn hồn, nhìn vào trong bát.
Trong bát nổi những mẩu bánh trắng mềm, thịt dê băm màu nâu đỏ, miến trong suốt bóng mượt, như một tấm lưới mềm mại quấn bánh và thịt lại với nhau, giữa điểm xuyết hành lá rau mùi xanh biếc, canh trong mà đậm đà, trên mặt nổi váng dầu trong suốt lốm đốm, hương thơm bốc lên ngào ngạt.
Mũi hắn ta phập phồng, không chắc chắn nói: "Đây là thịt dê ư?" Ngửi thấy mùi thơm của thịt dê, đậm đà kéo dài, nhưng không có mùi tanh hôi thường thấy của thịt dê. Hương vị phong phú, trong vị ngon có ẩn chút cay, ngửi kỹ còn có mùi thơm của gia vị.
Chu thị đẩy đĩa nhỏ đựng tỏi đường và tương ớt đến trước mặt hắn ta, giải thích: "Đây là thịt dê ngâm bánh mì. Nhưng bánh mì muội đã bẻ vụn trước rồi, ăn như vậy tiện hơn. Đệ muội nói, bánh mì này phải để thực khách tự bẻ, bẻ thành cỡ hạt đậu nành, rồi mới đổ canh cho thực khách. Hoặc là cách ăn 'đơn hành', bánh mì và canh bưng ra hai bát riêng, bẻ bánh mì từng chút một vào canh mà ăn, ăn xong lại uống một bát canh đậm đà thơm ngon."
Chu đại ca lúc này mới nhận ra tiểu muội nhà mình dường như thật sự đã lắng lòng học nấu nướng, dù sao đi nữa, chỉ nhìn vẻ bề ngoài và mùi thơm thì bát canh này chắc chắn không khó ăn.
Hắn ta ngẩng đầu nhìn Chu thị một cái, Chu thị chống cằm, mong đợi nhìn hắn ta.
Mặt canh mềm nhũn sền sệt, sương mù lượn lờ, thổi tan sương mù, mùi thơm tươi mát đậm đà phả vào mặt, hun người thư thái cả tâm hồn, mệt mỏi đều tan biến trong làn hơi nóng hổi này.
Hắn ta mong đợi cầm thìa lên, múc một thìa thịt dê ngâm bánh mì. Những mẩu bánh mì vụn dai mềm, hạt tuy nhỏ nhưng không rời rạc, thấm đẫm nước canh, ướt mềm mà không tan không nát, từng hạt thơm nồng. Sợi miến trong suốt long lanh treo bên cạnh thìa, lắc lư, mềm mại trơn mượt đến mức như đứt mà không đứt, không ngừng nhỏ giọt canh dê. Một thìa to đầy canh nước như vậy vào miệng, khó mà không phát ra tiếng ăn xì xụp.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");