Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chu thị đặt sắc lệnh xuống, trong đầu rối bời, không biết nên đáp lại thế nào.
"Nàng muốn về Mạc Bắc, nhưng có lo lắng không thể rời đi, bây giờ không cần nữa. A Sênh sẽ đi theo ta, nàng cũng không cần bị trói buộc vì lo lắng thân phận, dĩ nhiên, nếu thân phận nữ nhân đã hoà ly không tiện hành sự, thì không cần nói với người khác chúng ta đã hoà ly."
Thấy Chu thị ngước mắt nhìn mình, Tạ Lang tự giễu cười nói: "Nàng yên tâm, ta đã đưa nàng thư hưu thê, sẽ không quấy rầy nữa." Nói xong câu này, trong lòng y cũng thấy nhẹ nhõm không ít: "Nhược Ảnh, nàng không cần lo ta có âm mưu gì, nếu ta sau khi thành thân khiến nàng không tin tưởng, xin hãy nhớ đến ta trước khi thành thân, cứ yên tâm mà về nhà đi."
Hina
Hai chữ "về nhà" bỗng khiến Chu thị cay mũi, nàng ấy cố nén nước mắt, gạt bỏ những suy nghĩ phức tạp, nói: "Chàng không cần vì ta mà xin chuyển chức."
Tạ Lang cười: "Không chỉ vì nàng, mà còn vì chính ta."
Đêm nay kết thúc, có lẽ hai người sẽ không bao giờ có thể ngồi đối diện nói chuyện nữa. Tạ Lang nuốt nước bọt, kìm nén nỗi chua xót trong lòng, cố gắng làm cho mình có vẻ đúng mực hơn một chút: "Cả đời này ta đều sống thuận buồm xuôi gió, gia cảnh tài học đều tốt đẹp suôn sẻ, chỉ có một lần gặp sóng gió, chính là khi đi du ngoạn Mạc Bắc gặp được nàng."
Thấy Chu thị định nói gì đó, y vội vàng nói tiếp: "Nàng đừng vội mắng ta. Ta quen được cưng chiều, ngay cả khi du ngoạn, cũng ăn mặc ở đi không thiếu thứ gì, không giống như tam đệ, theo một vị thầy nghiêm khắc, sống như một nhà tu khổ hạnh. Đến Mạc Bắc, ta vẫn ăn những món ăn tinh tế, ngủ trên giường êm nệm ấm, cho đến ngày gặp nàng trên phố, từ đó về sau, cuộc sống bị nàng làm đảo lộn.
Chuyến đi Mạc Bắc chẳng qua chỉ để tăng thêm chút kiến thức, tiến bộ một hai phần về tài học mà thôi. Đến Mạc Bắc, ta chưa từng trải qua nỗi khổ biên cương, cũng chưa từng trải qua cái lạnh mùa đông, thơ văn viết ra cũng chỉ là vô thưởng vô phạt, dù vậy, sau khi về kinh thành vẫn được mọi người truyền tụng, được tiếng là đại tài tử." Tạ Lang nói xong, không nhịn được lắc đầu cười nhạo.
Chu thị không đáp lời, y bèn tiếp tục nói: "Cả đời này của ta, sinh ra trong gia đình quý tộc ở kinh thành, sống trong phong hoa tuyết nguyệt của sách vở, nếu không phải vì nàng, có lẽ cứ thế mà sống qua ngày đoạn tháng, chưa từng thấy được mặt khác của thế gian. Nàng đã cho ta uống rượu mạnh, thấy đại mạc, săn bắt sói, ngắm trăng sáng biên cương, bái tế mộ phần của các tướng sĩ... Rõ ràng đã cho ta cơ hội, nhưng ta lại không nắm bắt được, chọn quay về kinh thành, nhận chức quan, lại đắm chìm trong phong hoa tuyết nguyệt lần nữa.
Chu thị không còn yêu y nữa, nhưng nghe vậy trong lòng vẫn dâng lên nỗi chua xót.
"Ta nghĩ, bảy năm trước ta đã bỏ lỡ, bảy năm sau ta không nên bỏ lỡ lần nữa. Trước kia đến Mạc Bắc, ta ăn toàn là sơn hào hải vị, giờ đây ta sẽ cùng bá tánh ăn cơm đậu bánh khô; trước kia ta sống ở nơi phồn hoa đô hội, giờ đây ta sẽ đến nơi bần cùng nhất để hiểu rõ dân tình. Chức quan hiện tại ta không cần dốc hết sức cũng có thể làm tốt, nếu ta ở lại đây, chẳng qua cũng chỉ là thăng quan tiến chức, nhưng cả đời lại không thể đặt chân đến thực địa, đến Thanh Châu rồi, có lẽ ta dốc hết sức cũng không làm tốt chức tri phủ, nhưng đó mới là điều người ta nên theo đuổi cả đời, phải không?"
376
Chu thị im lặng không nói, không khí có chút ngưng trệ.
Sau khi đưa cho nàng ấy lá thư hoà ly, những do dự cùng trằn trọc trong lòng Tạ Lang cũng theo đó tan biến hết, dường như thời gian quay ngược trở lại, y lại trở thành Tạ nhị lang phong độ ngời ngời, vô ưu vô lo năm nào: "Nhược Ảnh, ta chưa từng thực sự hiểu rõ tình cảm nam nữ, những gì học được, thấy được đều là chuyện phong hoa tuyết nguyệt, hồng tụ thiêm hương trong sách vở, nhưng ta hiểu tình bằng hữu chân chính, nàng là bằng hữu không thể thiếu trong đời ta, gặp được nàng là một điều may mắn lớn trong đời ta, phụ nàng, ta rất xin lỗi."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");