Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nói đến đây, nét mặt nàng lại trở nên buồn bã: "Mạc Bắc xa kinh thành lắm."
Từ thị đang cười bên cạnh cũng thay đổi sắc mặt, từ vui mừng cho Chu thị chuyển sang không nỡ.
"Ta đâu phải không quay lại, dù đến đó, bà chủ của ta vẫn ở kinh thành, ta vẫn phải về học nấu ăn mà." Nàng ấy nhún vai nói: "Người thường đi đi dừng dừng mất hai tháng, ta lại khác, ta giỏi hơn đa số nam nhân thiên hạ."
Nỗi buồn vừa dâng lên trong lòng Từ thị lập tức tan biến, đấu khẩu với nàng ấy: "Miệng lưỡi ghê gớm thật."
Chu thị lại quen với Từ thị như vậy, lập tức thấy thoải mái.
Khương Thư Yểu thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi. Sau khi mẫu thân muội sinh nở, tẩu phải về thăm đấy, dù sao mẫu thân muội cả ngày chạy khắp phố phường, toàn nhờ tẩu bảo vệ, lúc đứa bé chào đời không thể thiếu tẩu được."
Chu thị gật đầu đồng ý, nói về kế hoạch của mình: "Ta quyết định cuối tháng sẽ đi, như vậy đến Mạc Bắc còn có thể kịp đón năm mới."
"Nhanh vậy sao?"
"Phải, đã quyết định thì nên xuất phát sớm, kéo dài lê thê còn ra làm sao."
Trong lúc mọi người trò chuyện lúc có lúc không, những chiếc bánh trung thu đã được quét lòng đỏ trứng lần thứ ba và đưa vào lò nướng lại.
Chờ bánh trung thu ra lò, tất cả mọi người đều dừng trò chuyện nhìn về phía bánh.
Bánh trung thu hình dáng khác nhau, xếp ngay ngắn trên đĩa, vỏ bánh vàng giòn, hoa văn nổi lên màu nâu đỏ, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào, mang theo hơi ấm vừa ra lò, ngửi thấy rất thơm nồng đậm đà.
Món tráng miệng vừa ra lò là ngon nhất, Khương Thư Yểu mời mọi người nếm thử, dặn dò: "Cẩn thận kẻo bỏng."
Thế là mọi người vây quanh thành một vòng, cầm lấy chiếc bánh trung thu mình đã dùng khuôn in ra.
Của Tạ Tuân tất nhiên là chiếc bánh ngũ nhân to lớn in chữ của hắn.
Khương Thư Yểu ngẩng đầu mong đợi nhìn hắn: "Thử xem vị như thế nào."
Chiếc bánh vừa ra lò cầm trong tay, hơi ấm còn vương, cắn một miếng, vị ngọt đậm đà nóng hổi lập tức tràn ngập khoang miệng, mịn màng thấm đẫm môi má, không phân biệt được là vị ngọt hay hơi nóng, khiến người ta có cảm giác hạnh phúc mãn nguyện khó tả.
Vỏ bánh mỏng, giòn tan mịn màng, thơm mềm mịn, vỏ bánh mềm ngọt, nhân bánh lại có độ cứng. Hạt óc chó, hạt dưa băm nhỏ trộn với đường phèn làm nhân, ăn vào đủ ngọt, lại có mùi thơm béo của các loại hạt, thơm ngon dễ chịu.
Tạ Tuân gật đầu: "Ngon lắm."
Khương Thư Yểu đã quen rồi, trong lòng hắn cái gì cũng ngon cả.
Nhưng nàng lại thích hắn như vậy.
Hina
"Còn có nhân đậu đỏ nữa, chàng thử cái này xem, ta thích cái này nhất."
Nàng dùng tay bưng bánh đưa tới, Tạ Tuân tự nhiên há miệng, khiến cặp song sinh nheo mắt với nhau.
Tạ Tuân cắn một miếng bánh nhân đậu đỏ, Khương Thư Yểu thu tay về, tự mình cũng cắn một miếng, hai người cười tươi nhìn nhau, cùng nhai.
Khương Thư Yểu thích đậu đỏ, nhưng không thích đậu đỏ quá ngọt, nên cho ít đường, nhân đậu đỏ vẫn giữ được hương thơm nhẹ nhàng của đậu đỏ. Vỏ bánh giòn mỏng mềm mịn, khi răng cắn xuống có thể cảm nhận được độ chắc của vỏ bánh và nhân đậu đỏ, ngọt vừa phải, nhai lên dẻo dẻo, hương đậu đỏ hòa quyện với hương bánh, mềm xốp ấm áp.
"Cái này ta cũng thích." Tạ Tuân nuốt bánh, từ từ thưởng thức hương vị ngọt ngào.
378
Khương Thư Yểu cười nói: "Đợi ăn hết từng cái một, xem chàng không thích cái nào."
Thưởng thức bánh xong, mọi người ngắm trăng một lúc trong sân, rồi chuẩn bị về phòng.
Sau khi chia tay ở ngã rẽ, Từ thị nhìn bóng lưng Chu thị, vẫn chưa động đậy.
Tạ Lý đi tới nhắc nhở: "Phu nhân, nhị đệ muội đã khuất bóng rồi."
Từ thị không cử động, chỉ thở dài: "Ta chỉ thấy có chút xúc động."
Tạ Lý cũng nói: "Đúng vậy, chuyện tình ai mà nhìn thấu được chứ." Hắn ta an ủi: "Nhưng đối với nhị đệ muội mà nói, cũng chưa hẳn là phí phạm bảy năm quang âm. Đời người thường có nhiều điều không như ý, nhưng phần lớn là bình bình đạm đạm, những ngày tháng vụn vặt tưởng chừng không đáng kể này, dù phiền não hay tốt đẹp, sau này nói không chừng còn được nhớ lại với lòng hoài niệm."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");