Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tạ Tuân đã chuẩn bị tinh thần cho việc nàng làm ầm ĩ hoặc khóc lóc tủi thân, bỗng nghe nàng hỏi một câu đột ngột như vậy, suýt nữa thì bị sặc.
*
Tạ Bội chạy ra một đoạn khá xa mới đột ngột dừng lại.
Nàng ta đứng tại chỗ, thế nào cũng không nghĩ ra mình lại rơi vào tình cảnh khó xử như vậy.
Nàng ta đứng đó ngẩn người, cũng không ai dám nhắc nhở.
Cho đến khi Tạ Chiêu bưng đĩa xuất hiện.
"Tiểu cô." Nó gọi Tạ Bội một tiếng, trong tay vẫn còn đang gắp đậu hũ thúi.
Hai người vừa đi vừa ăn, đệ đệ một miếng, nó một miếng. Chỉ là miếng của nó hơi to, một miếng là gần hết.
Tạ Bội nhìn thấy đĩa đậu hũ thúi này liền muốn khóc.
Tạ Chiêu thấy dáng vẻ đáng thương của nàng ta, tưởng nàng ta cũng thèm ăn, do dự một hồi, vẫn miễn cưỡng gắp ra một miếng nhỏ xíu.
Hina
"Tiểu cô, cô có ăn không?"
Tạ Bội theo bản năng muốn mở miệng nói "Ta không ăn", nhưng thấy Tạ Chiêu hỏi một cách qua loa, chưa đợi nàng ta trả lời đã định bỏ lại vào đĩa.
Nàng ta lập tức đổi ý, như thể đang giận dỗi: "Ta ăn."
Tạ Chiêu bối rối nhìn nàng ta, dường như không hiểu, nhưng vẫn đi đến trước mặt nàng ta.
Tạ Bội ngồi xổm xuống, nhận lấy đôi đũa, ngửi mùi đậu hũ thúi, do dự vài lần, lấy hết can đảm nhét vào miệng.
Nước sốt của đậu hũ thúi cực kỳ thơm ngon, mang theo vị cay nhẹ của tỏi băm, vừa vào miệng đã khiến nàng ta sững sờ.
Cắn lớp vỏ ngoài giòn rụm, nước sốt bên trong tràn ra trong miệng, nóng hổi thơm ngon, ngoài giòn trong mềm, đậu hũ bên trong mềm mại mọng nước, nhai kỹ mới từ từ cảm nhận được hương vị thơm ngon đặc trưng sau khi lên men.
Vỏ ngoài của đậu hũ thúi rất dai, thấm đẫm nước sốt, lại có thêm hương thơm cháy cạnh sau khi chiên, càng nhai càng ngon.
Nuốt xuống, trong miệng còn lưu lại hương thơm thoang thoảng, dư vị kéo dài.
Đặc biệt là lớp vỏ ngoài dai dai, Tạ Bội ngẩn ngơ nghĩ, thì ra lớp vỏ ngoài màu đen xám trông có vẻ kinh tởm đó, ăn vào lại có hương vị như thế này.
Tạ Chiêu thấy Tạ Bội hồi lâu không động đậy, nghi ngờ nàng ta còn muốn ăn thêm một miếng, lặng lẽ rụt tay về phía sau, gọi Tạ Bội một tiếng: "Tiểu cô?"
Tạ Bội hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn Tạ Chiêu, nghĩ đến những chuyện vừa rồi, khuôn mặt tái nhợt vì xấu hổ dần chuyển sang màu gan heo.
Nàng ta làm ầm ĩ một trận như vậy là vì cái gì?
"Bộp", nước mắt như những hạt châu đứt dây rơi xuống từ khóe mắt Tạ Bội.
Tạ Chiêu lùi lại liên tục, định mở miệng hỏi, nhưng bị Tạ Diệu phía sau kéo lại, ra hiệu cho nó im lặng.
Tạ Bội càng nghĩ càng thấy xấu hổ, dùng ống tay áo lau mạnh nước mắt, nhưng không thể ngăn được nước mắt, nàng ta dứt khoát vùi đầu vào cánh tay, ngồi xổm trên mặt đất khóc lớn.
Tạ Tuân vẫn còn bận tâm về chuyện lúc nãy, cảm thấy không thoải mái, ăn tối cũng không tập trung.
Khương Thư Yểu không quan tâm đến chàng, nàng tự ăn uống vui vẻ.
Ăn xong, nàng đặt đũa xuống, chống cằm nhìn Tạ Tuân.
Ánh mắt nàng dừng trên mặt Tạ Tuân, khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, càng không ăn nổi cơm.
Hắn thầm thở dài trong lòng, xem ra Khương thị vẫn định nói chuyện với hắn về chuyện lúc nãy.
Hắn không hiểu sao mình lại có chút căng thẳng, có lẽ là vì từ khi Khương thị gả vào đây, nàng luôn an phận thủ thường, ở chung với hắn cũng thoải mái tự nhiên... Tóm lại hoàn toàn khác với hình ảnh hai người ghét bỏ nhau trở thành oan gia mà hắn tưởng tượng, trong tình huống này, hắn thật không biết phải làm sao.
Hắn nghe thấy giọng Khương Thư Yểu vang lên: "Ngày mai nghỉ, chàng đưa ta xuất phủ một chuyến được không?"
Tạ Tuân vẫn còn đang suy nghĩ, nghe vậy theo bản năng đáp: "Vừa rồi... hửm?"
Khương Thư Yểu thấy hắn cau mày, nheo mắt: "Chàng không muốn?"
Tạ Tuân nhìn nàng, muốn nói lại thôi: "Nàng chỉ muốn nói chuyện này thôi sao?"
"Không thì sao?" Khương Thư Yểu nói: "Rốt cuộc chàng có đồng ý hay không?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");