Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 82
Tạ Tuân cầm đũa lên, ánh mắt mọi người đồng loạt dõi theo đầu đũa của hắn.
Hắn trộn nhẹ cơm dính nước sốt, gắp một đũa cơm nóng trộn thịt sợi vị cá cho vào miệng, hơi nóng bốc lên suýt nữa khiến hắn không nhịn được há miệng thở ra, cơm trộn đều dính vị chua ngọt của cá, còn vị mặn của thịt sợi vị cá cũng được cân bằng.
Vị chua ngọt lẫn chút cay nhẹ, nhưng vị cay chỉ là phụ trợ, không kích thích như vị cay thông thường, chỉ làm nổi bật vị mặn thơm trong chua ngọt, nhai nuốt xong, trong miệng toàn là vị chua ngọt đậm đà.
Lâm Thành thèm c.h.ế.t đi được, nhưng không có mặt mũi xin ăn của người ta, chỉ có thể trố mắt nhìn hắn.
Tạ Tuân bị họ nhìn chằm chằm khó chịu vô cùng, đắn đo mãi, cuối cùng vẫn gắp cho mỗi người một đũa vào bát, tiện thể cho mỗi người một miếng chân giò.
Họ vội vàng ăn ngay miếng cơm thịt sợi vị cá đó, vừa vào miệng đã hối hận, vị mặn thơm này chỉ khiến bát canh rau họ đang cầm càng thêm nhạt nhẽo, dường như chưa kịp nhai đã nuốt luôn cơm, trong miệng chỉ còn vị chua ngọt lưu luyến.
Mọi người thèm quá, đã bắt đầu chuẩn bị tìm thái giám bàn bạc cải thiện bữa trưa, trước kia quen ăn thì còn được, giờ nhìn hộp cơm thơm ngon nóng hổi của Tạ Tuân, ai chịu nổi?
Họ vừa nghĩ vừa cho chân giò kho tàu vào miệng.
Đây thật là món chưa từng ăn, chỗ gần xương là thịt nạc, phần dày còn lại chính là tinh túy, mềm mà không nát, béo mà không ngấy, hơi dai dai, nhai có mùi thơm đậm đà của thịt, càng nếm càng thơm, càng nhai càng ngon.
Chân giò kho tàu được ướp rất thấm, cả xương cũng ngấm vị kho, gặm hết thịt bọc quanh xương, mọi người đều lăn xương trên đầu lưỡi một vòng rồi mới lấy tay áo che miệng nhả ra.
Hina
Vị chua ngọt của cá trong miệng vừa nãy bị thay thế bằng vị kho, vừa cay vừa thơm, kèm theo vị ngọt hậu nhẹ và vị thanh mát của dược liệu, nhiều tầng hương vị, mùi thơm lưu luyến không tan.
Họ đưa mắt nhìn Tạ Tuân, có người trong lòng đã bắt đầu lên kế hoạch dò hỏi xem phủ hắn rốt cuộc đào đâu ra đầu bếp hạng nhất, lại có tay nghề như vậy. Còn chuyện Tạ Tuân từng nói những món này do phu nhân hắn chuẩn bị, trong phòng chẳng ai tin cả, danh tiếng lười biếng của Khương Thư Yểu đã nổi như cồn.
Có người vẫn còn đang thưởng thức vị chân giò, hỏi: "Bá Uyên, đây là món gì vậy?"
Tạ Tuân nuốt cơm trong miệng, rất bình thản nói hai chữ: "Chân giò."
Họ đã chuẩn bị tinh thần nghe tên một loại sơn hào hải vị nào đó, đột nhiên nghe thấy chân giò, tất cả đều ngớ người.
Có người sắc mặt thay đổi, không biết nghĩ đến cảnh tượng gì, vội vàng uống nước súc miệng; có người chép miệng, thất vọng nghĩ món ngon như vậy lại làm từ nguyên liệu tầm thường đến thế; có người tính toán trong lòng về nhà cũng bảo đầu bếp trong phủ làm thử xem, không biết có bị cha mẹ mắng không...
Tạ Tuân chẳng quan tâm họ nghĩ gì, cứ ăn cơm từng miếng lớn, trong lòng hừ hừ, có mấy người chẳng xứng đáng thưởng thức món ngon Khương thị làm.
Hắn ăn sạch cơm như cuồng phong cuốn lá, cả nước sốt cũng quét sạch sẽ.
Như vậy mới không phụ món ngon và tấm lòng của Khương thị.
Gần đây Tạ Tuân bị xa lánh.
Nghĩ lại hai mươi năm qua, hắn chưa từng thiếu bằng hữu vây quanh, vậy mà giờ đây bữa trưa đối diện không người đã đành, cả một vòng bàn xung quanh cũng trống trơn.
Nhưng Tạ Tuân không hề buồn, mỗi ngày đến giờ ăn trưa cứ ngồi vào đó, vừa mở nắp hộp, cả phòng đã tràn ngập mùi cơm thơm phức, nếu hắn là đồng liêu chỉ được ăn đồ ăn Đông cung cả ngày, cũng sẽ không muốn ngồi gần.
Lâm Thành ngồi xa xa, thấy Tạ Tuân ăn cơm với dáng vẻ thanh nhã, ghen tị đến mức suýt cắn nát đũa xương.
Không được, hắn ta không nhịn nổi nữa, chiều tan làm kéo Tạ Tuân nhất định phải đến Tạ Quốc Công phủ ngồi một lát.
Hai nhà ở gần nhau, trước khi Tạ Tuân thành thân Lâm Thành hay đến Tạ Quốc Công phủ chơi, tính ra lần cuối cùng đến phủ hắn đã là một thời gian dài rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");