Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khương Thư Yểu nghe mà đầu váng mắt hoa, lén kéo kéo tay áo Trường Lạc quận chúa: "Quận chúa, trong bụng ta không có mực đâu."
Trên mặt quận chúa vẫn là nụ cười đoan trang đại khí ấy, nghiến răng đáp: "Cô tưởng ta muốn đề xuất trò này sao? Đều là mẹ ta ép buộc, nói ta đã đến tuổi xem mắt, không thể làm loạn nữa, bảo ta nhuốm chút khí chất văn nhân, thanh danh cũng tốt hơn."
Khương Thư Yểu im lặng không lời.
Trường Lạc quận chúa nắm cổ tay nàng trấn an: "Chẳng phải là không tiếp được thì uống rượu sao? Sợ gì chứ, chúng ta cứ uống cho đã, không say không về."
Khương Thư Yểu dở khóc dở cười, cũng không cần nói chuyện thua rượu hào sảng như vậy chứ.
Thế là hai kẻ không có mực trong bụng tụ lại với nhau, chọn một chỗ khó dừng chén rượu nhất mà ngồi xuống.
Tiếc thay vận xui đeo bám, vừa mở màn chén rượu đã dừng trước mặt Khương Thư Yểu.
Mọi người lập tức đồng loạt nhìn về phía nàng.
Dù đã có chuẩn bị từ trước, lúc này nàng vẫn cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, như thể một kẻ học dốt bị thầy gọi lên trả lời câu hỏi giữa đám học sinh giỏi.
Nàng gượng gạo cười, nhanh nhẹn lấy tay áo che mặt ngửa cổ uống cạn một chén rượu.
Khương Thư Yểu vốn sinh ra đã diễm lệ kiều mị, dáng vẻ lấy tay áo che mặt uống rượu lại khiến nàng mang thêm vài phần nhanh nhẹn sảng khoái, không ít công tử không kìm được đưa mắt nhìn nàng.
Hina
Tạ Tuân thấy cảnh này, toàn thân tỏa ra hơi lạnh suýt đông cứng nước trong kênh.
Hành lệnh rượu lại tiếp tục.
Qua ba vòng, chén rượu lại dừng trước mặt Khương Thư Yểu, trong lòng nàng thầm nguyền rủa, rồi lại uống cạn một hơi.
Tạ Tuân nhìn mà lo lắng, liên tục ra hiệu bằng mắt, ý bảo Khương Thư Yểu ngồi lại gần.
Khương Thư Yểu bắt gặp ánh mắt của Tạ Tuân, thấy gương mặt lạnh lẽo đáng sợ của hắn, âm thầm rụt người lại.
Không đến nỗi chứ, nàng thua rượu mà mất mặt đến thế sao? Khiến hắn giận dữ như vậy.
Thấy chén rượu lại dừng trước mặt Khương Thư Yểu, Tạ Tuân bỗng lên tiếng, giúp nàng tiếp rượu.
Rồi dưới ánh mắt khó tin của mọi người, hắn bước đến ngồi xuống bên cạnh Khương Thư Yểu.
"Đây là quy tắc gì, còn có thể tiếp rượu thay người khác sao?" Có người không phục nói.
Tạ Tuân mặt không đổi sắc: "Phu thê vốn là một, có gì không thể?"
Dù là các quý nữ không ưa Khương Thư Yểu, hay các công tử ngưỡng mộ tài hoa của Tạ Tuân, hay chính bản thân Khương Thư Yểu, tất cả đều ngớ người ra.
Xung quanh rơi vào im lặng kỳ lạ.
Tạ Tuân như không hề hay biết, tránh lấy chén rượu trong tay Khương Thư Yểu, đặt lên mặt kênh, khẽ đẩy: "Tiếp tục đi."
Có người xem náo nhiệt, có kẻ ghen tị Khương Thư Yểu đến phát điên, cũng có người tan nát cõi lòng... Đủ loại ánh mắt dồn về phía Khương Thư Yểu, khiến nàng ngồi đứng không yên.
Nàng khẽ nói với Tạ Tuân: "Chàng làm gì vậy?"
Tạ Tuân liếc nhìn nàng, giọng trách móc: "Ban đầu sao không ngồi bên cạnh ta, ta còn để nàng thua rượu sao?"
Khương Thư Yểu ngẩn người, chớp chớp mắt nhìn hắn, rốt cuộc là giận hay không giận đây.
Tạ Tuân "hừ" một tiếng, dời mắt đi, hơi nghiêng người che chắn cho Khương Thư Yểu khỏi những ánh mắt đang dồn về phía nàng.
Một lúc sau Khương Thư Yểu mới nói: "Ừm... uống rượu ta đâu có sợ, ta uống khá được mà."
Tạ Tuân quay đầu lại, nhíu mày lạnh lùng nhìn nàng, Khương Thư Yểu liền im bặt, ngoan ngoãn thu mình ôm chặt lấy đùi học bá.
Trò chơi hành lệnh rượu dần trở nên nhàm chán, Trường Lạc quận chúa bèn cho những người không tiếp được rượu lui sang một bên, người cuối cùng còn lại sẽ là người thắng cuộc.
Rồi mọi người lần lượt bị loại, bên bờ kênh dần dần chỉ còn lại phu thê Tạ Tuân và Cát Thanh Thư.
Thật là quá ngượng ngùng, với tư cách là người ôm đùi học bá, Khương Thư Yểu rất muốn tự mình giơ tay rút lui.
Tạ Tuân vốn cũng không muốn tranh giành vị trí đứng đầu này, dù sao thắng hay thua đối với hắn cũng chẳng quan trọng, nhưng Khương thị ngồi sau lưng hắn, hắn làm sao có thể thua trước mặt nàng được.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");