Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Này, ngươi, ngươi đừng có đi tới.” Hòa Yến sợ người này đi đến trước mặt nên vội vàng vươn đầu ra từ sau tảng đá, “Ta đang tr.ần tr.ụi cả người! Ngươi muốn làm gì?”
Bước chân của đối phương quả nhiên dừng lại.
Hòa Yến thầm thở phào trong lòng, với hiểu biết của nàng về Tiêu Giác, người này bắt bẻ cực kỳ, tr.ần tr.ụi cả người ở trước mặt hắn chắc chắn bị xem là thất lễ, hắn sẽ không nguyện ý ô uế hai mắt của mình.
“Ngươi là ai, ở đây làm gì?” Tiêu Giác nhìn nàng chằm chằm, lạnh lùng hỏi.
“Ta là tân binh Vệ Sở, tới đây tắm rửa.” Hòa Yến đáp.
Tiêu Giác nghe vậy thì trong mắt xẹt qua một tia trào phúng, vẻ mặt rõ ràng là không tin, lại hỏi: “Tới tắm rửa vào lúc này?”
“Lúc chiều người quá đông, ta đợi ở trong phòng rồi ngủ quên mất.” Hòa Yến nhìn hắn, “Ta lại không phải đại nhân ở đây, không có phòng riêng để có thể tắm gội trong phòng. Nếu có thì ai lại muốn đêm khuya khoắt chạy ra sông tắm rửa chứ, ta còn sợ lạnh đấy!”
“Đại nhân” trong lời nàng chính là chỉ Tiêu Giác, hy vọng hắn có thể nghe hiểu ý châm chọc của nàng.
Đáng tiếc Tiêu Giác cũng chẳng vì lời nói của nàng mà ngại ngùng, chỉ bình tĩnh nhìn nàng.
Hòa Yến rụt người xuống dưới nước một chút, hỏi: “Còn ngươi là ai?”
Hừm, giả vờ là một tân binh không rành thế sự đi, như vậy có vẻ thuyết phục hơn.
Tiêu Giác không trả lời nàng mà ngược lại nói: “Sợ lạnh thì đừng tới tòng quân.”
Đây là đang phản bác lời vừa rồi của nàng? Hòa Yến nhìn quần áo của mình ở đằng sau tảng đá đằng kia, nếu Tiêu Giác vẫn đứng mãi không đi thì nàng sẽ phải tiếp tục ngâm mình trong nước, nhưng ngâm lâu quá sẽ khiến hắn hoài nghi.
“Ta tòng quân là có mục đích.” Hòa Yến nói.
Tiêu Giác nhìn nàng, nhướng mày hỏi: “Mục đích gì?”
“Đương nhiên là kiến công lập nghiệp, thăng quan phát tài, trở thành thiếu niên đắc chí giống như Phong Vân tướng quân vậy. Sau đó về quê xây nhà cưới vợ, ta sẽ cưới một tiểu thư hiền lương xinh đẹp nhất, sinh ra hài tử đáng yêu nhất, con cháu đầy nhà, thịnh vượng vinh quang, ngày tháng sẽ tốt biết bao.” Hòa Yến vừa nói vừa lộ ra biểu tình khao khát.
Vừa dứt lời, ánh mắt của Tiêu Giác càng thêm lạnh lẽo, lạnh giọng trách mắng: “Thô tục!”
Hòa Yến vui vẻ trong lòng, nàng cố ý buộc danh hào Phong Vân tướng quân cùng với nguyện vọng của nam tử bình thường trong thiên hạ với nhau, cố ý ghê tởm hắn, người có nội tâm cao ngạo như Tiêu Giác, nhất định sẽ cảm thấy mình bị nhục nhã.
“Có gì không đúng chứ?” Vẻ mặt Hòa Yến nghiêm túc, “Đi tòng quân chính là vì như thể, để làm đại trượng phu hạnh phúc nhất.”
Dường như không nghe nổi cuồng ngôn lãng ngữ của nàng nữa, Tiêu Giác liếc nhìn nàng một cái rồi phất tay áo bỏ đi, dáng vẻ không muốn nhiều lời với nàng.
Hòa Yến ở đằng sau nói với theo: “Này, vị huynh đài, phiền huynh đưa quần áo ở sau tảng đá đó qua đây giúp ta, sẵn tay đó mà, giúp đỡ tí nha!”
Tiêu Giác tất nhiên sẽ không lấy quần áo cho nàng, Hòa Yến chờ hắn đi xa, đến khi hoàn toàn không còn nhìn thấy bóng dáng nữa, lúc này mới nhanh chóng rửa ráy rồi chạy đến sau tảng đá đằng kia thay quần áo.
Ánh trăng tròn vành vạnh, phảng phất như không nhìn thấy những chuyện vừa phát sinh, Hòa Yến ôm quần áo đi trở về, vừa đi vừa nghĩ đến cảnh tượng chạm mặt Tiêu Giác lúc nãy.
Thời gian đã muộn thế này Tiêu Giác hẳn là cũng không phải tới để làm gì, chắc là tùy ý ra ngoài đi dạo một lát, dù sao đêm nay cũng đẹp như vậy.
Nói ra thì Hòa Yến đã rất nhiều năm không gặp Tiêu Giác. Lần trước ở giáo trường, do sợ bị hắn phát hiện manh mối nên vội lo cúi đầu, không thấy rõ Tiêu Giác hiện giờ thế nào. Mới vừa rồi hiếm có dịp có thể nhìn rõ, hắn tựa hồ không có gì khác với trong trí nhớ, nhưng cũng tựa hồ có điểm bất đồng.
Nàng biết năm đó Tiêu Giác phong tư oai hùng, lệ sắc vô song, không ít cô nương chen lấn nhào tới chỉ vì một ánh mắt của hắn. Không ngờ người càng lớn lại càng anh tuấn, tên này không biết ăn cái gì mà hiện giờ nhìn lại phong tư chỉ hơn chứ không giảm. Nếu nói năm đó Tiêu Giác còn mang chút nét phong lưu phóng khoáng của thiếu niên thì nay chút phong lưu đó đã hoàn toàn biến mất, như mỹ ngọc đã được điêu khắc, như bảo kiếm trong hộp, ẩn ẩn quang mang rực rỡ.
Chỉ có tính tình, lạnh nhạt hơn trước rất nhiều.
Hòa Yến chậm rãi bước đi.
Năm đó sau khi nàng cãi nhau một trận với người Hòa gia thì liền lén trốn đi tòng quân, cũng không biết được sau đó ở Hiền Xương Quán đã xảy ra chuyện gì, khi nàng đi Tiêu Giác vẫn là tiểu thiếu gia của Tiêu gia, hết thảy vẫn như thường. Chờ sau khi nàng nhập ngũ, qua mấy năm sau, từ trong những cuộc đàm luận của người chung quanh biết được tình trạng của nhị công tử Tiêu gia.
Phụ thân của Tiêu Giác, Tiêu Trọng Võ, là dũng tướng của Đại Ngụy, am hiểu nhất là lấy ít thắng nhiều, như là một khối thép vững chắc bảo vệ Ngụy quốc, thế nhưng khi tấn công Nam Man, trong trận Minh Thủy lại trúng phải mai phục của quân địch, chết trong tay thủ lĩnh của đối phương. Sau khi Tiêu tướng quân tử trận, Tiêu Giác tiếp nhận binh mã, tiếp tục dẫn binh tấn công Nam Man.
Năm Hòa Yến tòng quân là mười lăm tuổi, lúc Tiêu Giác dẫn quân chỉ lớn hơn nàng một tuổi. Nàng không biết cụ thể đã xảy ra việc gì, nhưng nàng biết rằng, năm ấy, một thiếu niên mười sáu tuổi tiếp nhận binh mã trong tay phụ thân là một chuyện không hề dễ dàng. Chưa nói tới hoàng thất như thế nào, đối thủ của Tiêu gia tuyệt đối sẽ không bỏ ra cơ hội bỏ đá xuống giếng.
Nếu Tiêu Giác bại, toàn bộ Tiêu gia cũng sẽ theo đó mà sụp đổ, Tiêu gia là thế gia võ tướng, chỉ bằng một chức quan văn Phụng Nghị đại phu của Tiêu đại công tử thì chắc chắn không thể nào chống đỡ nổi.
May thay trời cao chiếu cố, Tiêu Giác không chỉ thắng trận mà còn thắng được xinh đẹp, đánh cho Nam Man hoa rơi nước chảy, mang theo đầu của tướng lãnh quân địch trở về kinh thành. Danh xưng “Thiết niên sát tướng, ngọc diện Đô đốc” cũng được xưng tụng từ đó.
Chiến tranh là biện pháp mài giữa tâm tính của một người nhanh nhất, đối mặt với sinh tử, tất cả các góc cạnh, mũi nhọn đều phải thu lại. Có lẽ trước đó trên người Tiêu Giác có vẻ anh dũng khinh cuồng của con cháu huân quý kinh thành, nhưng hắn của hiện tại, đã hoàn toàn không thấy được những điều ấy.
Một Tiêu Giác xuất sắc hơn, lãnh đạm hơn, sâu không lường được, khó mà đối phó.
Hòa Yến đi tới trước cửa phòng, trong phòng mọi người đang ngủ say sưa, không ai phát hiện ra nàng. Nàng để quần áo dơ dưới chân giường sau đó nhẹ nhàng bước lên nằm xuống, nhắm mắt lại, trong lòng tĩnh lặng.
Cũng may, mấy năm nay không chỉ có một mình Tiêu Giác trưởng thành, mà nàng, cũng giống như hắn.
Cũng không kém quá nhiều.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");