Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hòa Yến ngồi cùng Thạch Đầu và Tiểu Mạch, lắng nghe những lời lo lắng của Hồng Sơn. Nét mặt Hồng Sơn đầy ưu sầu, gần như có thể thấy hắn đang dằn vặt trong lòng.“A Hòa, hiện tại ngay cả cung đệ cũng kéo không ra, ngày sau sẽ làm sao đây? Hay là chúng ta đi nói với Lương giáo đầu, cho đệ làm hỏa đầu binh đi. Tuy nghe không vẻ vang lắm, nhưng ít nhất mạng sống còn giữ được. Đúng không, Tiểu Mạch?” Hồng Sơn huých khuỷu tay vào Tiểu Mạch, ra hiệu cho cậu nói thêm vào.
Tiểu Mạch ấp úng đồng ý: “Không sai, A Hòa ca. Dù huynh có làm hỏa đầu binh, chúng ta vẫn sẽ thường xuyên ghé thăm huynh mà.”
Hòa Yến chỉ cười cười, không nói gì thêm.
Hồng Sơn càng nhìn thấy vậy càng sốt ruột. Trong thời gian qua, tính cách của Hòa Yến rất hợp với Hồng Sơn, khiến hắn coi Hòa Yến như huynh đệ ruột thịt. Hòa Yến hiểu chuyện, không hề giống như những đứa em ở nhà khiến hắn phải đau đầu. Hắn cảm thấy mình cần phải bảo vệ Hòa Yến.
“Sơn ca, huynh không cần lo lắng cho ta. Ngày mai ta sẽ có thể kéo được cung.” Hòa Yến mỉm cười, nhẹ nhàng trấn an hắn.
“Đệ tưởng mình là ngôn linh sư à, nói đại vài câu là thành sự thật sao?” Hồng Sơn gần như muốn phát điên, “Đứa nhỏ này nói mãi không thông!”
Thạch Đầu, vốn trầm mặc từ nãy, đột nhiên hỏi: “Ngươi có bí quyết gì sao?”
“Bí quyết thì không có,” Hòa Yến nghĩ ngợi rồi trả lời, “Tư chất của ta vốn không tốt, có rất nhiều việc ta không làm được. Nhưng ta không còn cách nào khác, chỉ có thể thử nhiều lần. Cuối cùng, ta phát hiện ra chỉ cần thử thêm nhiều lần, ta sẽ làm được.” Nói đến đây, chính Hòa Yến cũng thở dài.
Trong mắt thế gian, Phi Hồng tướng quân được truyền tụng là kỳ tài, thiên tư xuất chúng. Nhưng sự thật không phải như vậy. Ngay từ đầu, Hòa Yến đã không có ưu thế về thể lực vì là nữ tử, tư chất cũng không vượt trội. Nàng đã phải mất rất nhiều năm để rèn luyện, cuối cùng trở thành tướng quân vô địch trên chiến trường. Nhưng giờ đây, khi trọng sinh, nàng lại rơi vào một thân thể yếu ớt tương tự.
“Chẳng lẽ đúng như câu ‘Trời định giao trách nhiệm lớn lao cho ai, ắt làm cho người đó khốn khó tâm chí, nhọc nhằn gân cốt’?” Hòa Yến thầm nghĩ. Nàng cũng không mong mình quá xuất sắc, chỉ ước có thể được sinh ra với thể chất mạnh mẽ như Vương Bá, ít nhất sẽ bớt khổ cực hơn nhiều.
…
Đêm khuya, khi mọi người đã mệt mỏi sau một ngày dài huấn luyện, tiếng ngáy vang lên trong doanh trại như một bản nhạc đều đều. Hòa Yến ngồi trên giường, ước tính thời gian, chờ đến lúc mọi thứ trở nên yên tĩnh hoàn toàn. Khi thấy Tiểu Mạch trở mình, miệng lẩm bẩm vài lời nhưng không tỉnh, nàng nhẹ nhàng ngồi dậy, rời khỏi phòng một cách cẩn trọng.
Ra ngoài, Hòa Yến bước thẳng về phía Diễn Võ Trường. Ban đêm, sân tập trống không, chỉ còn lại gió thổi làm cờ xí trên đài cao bay phấp phới. Dưới ánh trăng, rừng núi hiện lên như những làn sóng bạc xanh thẳm, phản chiếu ánh trăng mờ ảo.
Biên cương thường là nơi khổ cực, nhưng Lương Châu Vệ lại có cảnh sắc như thế này. So với những nơi nàng từng đóng quân trước đây, cảnh ở đây đẹp và thanh bình hơn rất nhiều. Hòa Yến thả chậm bước chân, như thể không muốn phá vỡ sự yên tĩnh của đêm khuya.
Cung tiễn đã được thu dọn sau buổi tập, chỉ còn sót lại vài thanh không tốt lắm. Các tấm bia cỏ vẫn ngả nghiêng dưới đất, chưa được thu dọn. Sáng mai, sau khi chạy bộ, tân binh sẽ phải thu gom chúng. Hòa Yến đến gần chỗ các tấm bia cỏ, mò mẫm trong bóng tối, cuối cùng cũng tìm thấy một mũi tên. Nàng cầm mũi tên trong tay, bước về phía nơi cất cung.
Hòa Yến cảm nhận rõ rằng những việc tưởng chừng đơn giản với người khác lại khiến nàng phải nỗ lực gấp nhiều lần. Dù vậy, nàng không thể không cố gắng, bởi nếu từ bỏ, nàng sẽ mãi mãi chỉ dừng lại ở mức độ đó, không thể tiến xa hơn.
Nàng thử kéo cung, nhưng cây cung quá nặng, chỉ có thể kéo ra được một chút, gần như không thấy rõ sự thay đổi. Sau khi thả cung xuống và xoa cổ tay, nàng lại thử thêm một lần nữa, nhưng kết quả vẫn như lần trước – chỉ có thể kéo được một chút.
Hòa Yến không bỏ cuộc. Nàng thử đi thử lại năm, sáu lần, và cuối cùng có chút tiến triển. Lần này, nàng đã có thể kéo cung ra một cách rõ ràng hơn. Thấy vậy, nàng nhẹ nhàng thở ra, cảm nhận chút nhẹ nhõm.
Lời mà nàng đã nói với Lương giáo đầu vào sáng nay, thực ra chính nàng cũng không có gì chắc chắn. Suốt bao năm qua, Hòa đại tiểu thư chưa từng phải cầm nặng một khối vật gì, lần đầu đến Hòa gia, chỉ việc chẻ củi cũng khiến tay nàng bị rách da. Kéo cung quả là một thử thách vượt quá sức với nàng. Nhưng tình thế bắt buộc, nàng đành phải mạnh miệng nói ra điều đó. Nếu ngày mai không kéo nổi, nàng cũng chỉ có thể chơi khôn một chút, cầu xin thêm vài cơ hội từ Lương giáo đầu.
Trong cuộc đời, nỗ lực luôn mang lại kết quả tốt hơn việc không làm gì. Nàng không có thiên tư bẩm sinh, thứ duy nhất mà nàng có chính là sự kiên trì không ngừng nghỉ. Nhưng có một thứ mà dù cố gắng cả đời cũng không có được – đó chính là lòng người.
Hòa Yến từng vì Hòa gia mà hy sinh tất cả, vì Hứa Chi Hằng mà trao ra chân tình, nhưng cuối cùng mọi sự nỗ lực đó lại không hề được đền đáp.
Nàng rũ mắt, ngón tay đặt lên dây cung, kéo mũi tên. Cảm giác như muốn giải phóng toàn bộ những khổ sở trong lòng, nàng thả cung, mũi tên xé gió lao đi trong đêm tối. Nhưng mũi tên không thể c.ắm v.ào bia cỏ, nó chỉ bay được nửa đường rồi vô lực rơi xuống đất. Sức của nàng vẫn quá yếu, dù đã cố gắng kéo cung, b.ắn ra mũi tên, nhưng cũng chỉ đến thế.
Không phải mỗi lần đau khổ đều có thể giải tỏa một cách dễ dàng.
Hòa Yến bật cười khẽ, rồi bước tới nhặt mũi tên. Khi nàng vừa cúi người xuống, bỗng nhận thấy có gì đó không bình thường. Ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy cách đó không xa, khoảng mười bước chân, có một đôi ủng cẩm, trên giày thêu hoa văn mây chìm màu vàng kim, ánh sáng phản chiếu nhẹ nhàng dưới ánh trăng.
Có người ở đây sao? Vừa rồi nàng quá tập trung vào việc luyện bắn tên nên không hề nhận ra sự hiện diện của người khác. Hòa Yến đứng thẳng dậy, tiến lên vài bước để nhìn rõ người đang đứng trong bóng tối.
Người đó lại chính là Tiêu Giác.
Diễn Võ Trường rộng lớn, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ mặt trăng chiếu xuống, và Tiêu Giác mặc một thân trường bào màu đen, đứng khuất sau tấm bia cỏ nên khó nhận ra. Nếu không có ánh trăng, hắn gần như hòa lẫn vào bóng tối.
Tiêu Giác nhìn nàng bằng ánh mắt thản nhiên, không có ý định giải thích sự xuất hiện của mình. Hòa Yến cảm thấy có chút ngượng ngùng, nàng cố gắng lấy lại bình tĩnh, hắng giọng, rồi quyết định hỏi trước: “Ngươi ở đây làm gì?”
“Xem ngươi luyện bắn tên.” Tiêu Giác trả lời ngắn gọn.
Rõ ràng giọng điệu của hắn rất lãnh đạm, nhưng Hòa Yến lại nghe ra một tia trào phúng như có như không.
“Ta luyện bắn tên thì sao? Ngươi xem xong rồi cảm thấy thế nào?” Hòa Yến hỏi với chút khó chịu.
Tiêu Giác cúi nhẹ đầu, ánh mắt thoáng rũ xuống. Dưới ánh trăng, hàng mi dài của hắn như cánh bướm run rẩy, nhưng giọng nói lại mang theo vẻ lạnh lùng, xen lẫn chút châm biếm: “Ta rất ngạc nhiên. Không ngờ có người nỗ lực như vậy mà vẫn không chịu nổi một đòn.”
Hòa Yến sững sờ.
Trong khoảnh khắc đó, thời gian như chậm lại, âm thanh của gió thổi bay xa. Dưới bầu trời đêm đầy sao, bóng dáng thanh niên trước mắt nàng dần nhòa đi, thay vào đó, hình ảnh một thiếu niên khác hiện lên trong ký ức.
Giọng nói quen thuộc ấy, đầy chế giễu, vang lên bên tai: “Không ngờ, dù nỗ lực bao nhiêu, ngươi vẫn chỉ là một con gà yếu ớt.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");