Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Hòa Yến, chăm chú quan sát từng cử động của nàng.
Thiếu niên gầy gò bước đến cạnh giá treo cung. So với vóc dáng mảnh mai của nàng, chiếc cung lớn trông không hề tương xứng. Nàng điềm nhiên cầm lấy cung, rút một mũi tên từ bao tên bên cạnh, đặt ngón tay lên dây cung.
Vương Bá khinh thường nói lớn: “Nhớ dùng sức đấy, đừng có như hôm qua, đứng múa may nửa ngày trời rồi buông một câu không kéo nổi.”
Hòa Yến như thể không nghe thấy lời khiêu khích của hắn, nhưng Hồng Sơn đứng bên cạnh không khỏi lo lắng, âm thầm đổ mồ hôi lạnh thay nàng. Trong quân doanh, không ai thương hại kẻ yếu, và chắc chắn sẽ chẳng có chút lòng thương xót nào cho Hòa Yến. Nếu hôm nay nàng không làm được như lời đã nói, các giáo đầu sẽ khinh thường, còn các tân binh khác sẽ cười nhạo, không ai muốn kết bạn với kẻ yếu, nhất là kẻ yếu còn lớn tiếng khoe khoang.
Hôm qua nàng đã không kéo nổi cung, vậy hôm nay liệu có thể kéo được?
Hòa Yến chăm chú nhìn về phía bia cỏ, ánh mắt sâu thẳm, tĩnh lặng như loài dã thú đang săn mồi, kiên nhẫn chờ đợi thời cơ.
Nàng bắt đầu kéo cung.
Từng chút một, từng chút một, cung không được kéo ra một cách nhẹ nhàng, nhưng động tác của nàng lại thong thả, vững vàng, không hề run rẩy. Khác với hôm qua, mọi người có thể nhìn rõ cung đang từ từ được giương ra.
“Kéo ra rồi!” Tiểu Mạch kích động kéo góc áo Thạch Đầu, nói: “Đại ca, A Hòa ca kéo cung ra được rồi!”
Cậu biết mà, Hòa Yến đã nói là nhất định làm được. Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu nàng chứng minh điều đó.
Tiếng thì thầm bàn luận bắt đầu rì rầm khắp nơi. Vương Bá không ngờ diễn biến lại như vậy, hắn ngây người sửng sốt, sau đó lửa giận bừng bừng vì cảm giác bị mất mặt. Hắn cắn răng đứng tại chỗ, chờ xem liệu Hòa Yến có tài bắn cung thiện xạ gì hay không. Lương giáo đầu vốn không kỳ vọng gì cũng bị động tác của Hòa Yến thu hút.
“Tiểu tử này, được lắm!” Lương giáo đầu thầm nghĩ. “Hôm qua nói hôm nay sẽ kéo được cung thì hôm nay thật sự kéo được. Chẳng lẽ hôm qua hắn giả bộ yếu kém để làm nổi bật bản thân sao?”
Trong khi mọi người vẫn đang bàn tán, cung đã được kéo gần hết. Hòa Yến chậm rãi dừng lại, không tiếp tục kéo nữa.
Đây là giới hạn của nàng.
Nàng buông tay, mũi tên lao vút về phía bia cỏ!
Mọi ánh mắt đều chăm chú dõi theo mũi tên bay, nhưng khi còn cách bia cỏ chưa xa, nó bắt đầu mất đà và rơi xuống đất giữa chừng. Tiếng thở dài tiếc nuối đồng loạt vang lên từ đám đông, như thể tất cả đều tin chắc rằng mũi tên ấy sẽ chạm tới hồng tâm.
Hòa Yến hạ tay xuống, nét mặt vẫn bình thản.
Tiểu Mạch là người đầu tiên chạy đến bên cạnh nàng, hai mắt sáng ngời: “A Hòa ca, huynh thật sự kéo được cung rồi!”
“Ghê gớm!” Hồng Sơn cũng tiến lại gần, vỗ vai nàng: “Không hổ là đệ!”
Thạch Đầu không nói gì, nhưng nụ cười trên mặt hắn cho thấy rõ sự vui mừng. Lương giáo đầu cũng trao cho Hòa Yến một ánh nhìn tán thưởng.
Các tân binh xung quanh bắt đầu bàn tán sôi nổi.
“Hắn vậy mà thật sự kéo được cung, không phải khoác lác.”
“Chắc là do may mắn thôi, đúng lúc vận khí tốt mà kéo ra được.”
“Vận khí cũng là một phần sức mạnh. Hắn nói được làm được, thật không tệ.”
Vương Bá đứng lặng, ánh mắt ngập tràn sự mơ hồ và bất mãn.
Vương Bá vốn tới để xem Hòa Yến mất mặt, nhưng kết cục lại như thể giúp nàng tỏa sáng. Hắn nhìn mũi tên rơi trên mặt đất xa xa, không hề bắn trúng bia cỏ, thậm chí không trúng cả rìa bia. Nếu là người khác, đây chắc chắn sẽ bị xem là thành tích vô cùng kém cỏi. Vậy mà khi đến lượt Hòa Yến, đám đông xung quanh lại không tiếc lời khen ngợi, như thể nàng vừa đạt được thành tựu lớn lao.
Hắn tự hỏi mình đã làm sai điều gì chăng?
Không chịu phục, Vương Bá lớn tiếng: “Kéo được cung thì đã làm sao? Ngươi hỏi xem trong binh doanh này có bao nhiêu người kéo được cung? Chỉ sợ ngoại trừ ngươi, ai cũng có thể làm được. Có gì ghê gớm chứ?”
Hòa Yến nghe vậy chỉ cười, chỉ tay vào mình, rồi từ tốn đáp: “Nhưng ta chính là ngoại lệ. Một ngày trước ta còn không kéo nổi cung, một ngày sau đã kéo được, đó chính là điều đáng nói.”
Nàng mỉm cười rạng rỡ, nụ cười ấy càng khiến Vương Bá bốc hỏa, tức giận sôi trào. Hắn hét lên: “Ta không phục!”
“Ngươi không phục điều gì?” Hòa Yến hỏi lại, giọng điệu bình thản.
Vương Bá vốn là kẻ chỉ phục tùng kẻ mạnh, còn khinh thường những ai yếu đuối. Từ khi gặp Hòa Yến, hắn đã không vừa mắt nàng, và càng không thoải mái khi trước đây đã xích mích với nàng. Hôm nay không thể làm nàng bẽ mặt, hắn liền càng khó chịu.
“Người như ngươi không xứng làm tân binh, không xứng huấn luyện cùng chúng ta.” Vương Bá hướng về Lương giáo đầu, tiếp tục gào lên: “Lương giáo đầu, ta không phục!”
Lương giáo đầu lặng lẽ đứng nhìn, không hề có ý định xen vào. Ông không phải là người quyết định tương lai của đám tân binh này. Sau khi huấn luyện, có thể họ sẽ được đưa đến Lương Châu Vệ, hoặc theo Tiêu Giác đi nơi khác. Nhiệm vụ của ông chỉ là dạy cho họ những kỹ năng cơ bản và chọn ra những hạt giống tốt. Đối với ông, phải chăng nên vì một Hòa Yến có vẻ không quá xuất sắc mà bỏ qua một người như Vương Bá, có tài bắn cung hiếm có?
Nhìn thoáng qua Lương giáo đầu, Hòa Yến lập tức nhận ra suy nghĩ của ông. Giáo đầu ở đây quả thật rất khôn khéo, trong những tình huống như thế này, chắc chắn trong lòng ông đã có những tính toán thiệt hơn. Nàng quay sang nhìn Vương Bá, thản nhiên nói: “Nói đi, ngươi muốn thế nào?”
Vương Bá nở nụ cười dữ tợn: “Ngươi nên đi làm hỏa đầu binh.”
“Không được.” Hòa Yến lập tức từ chối, “Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào ngươi hôm qua không kéo nổi cung, hôm nay dù có kéo được cũng bắn tệ như vậy, bằng hữu của ngươi còn dám tán thưởng. Chẳng lẽ khi ra chiến trường, tướng sĩ Đại Ngụy cũng như ngươi, bắn tên lung tung không giết nổi địch, còn phải chờ người khác đến khen ngợi sao? Đây thì gọi là binh lính gì?”
Nghe lời mỉa mai của Vương Bá, trong lòng Hòa Yến không khỏi thầm vỗ tay tán thưởng. Dân gian hay nói rằng sơn tặc đều là bọn thất học, nhưng xem ra tên Vương Bá này không chỉ biết nói năng khôn khéo mà còn hù dọa người khác một cách xuất sắc. Quả không hổ là đầu đảng trong núi, nếu không có tài ăn nói như vậy, làm sao hắn có thể đứng đầu?
Nhưng Hòa Yến đã kinh qua bao nhiêu năm chinh chiến trong binh doanh, đâu phải chưa gặp qua những tình cảnh thế này.
“Ngươi nói rất đúng,” Hòa Yến vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt một lọn tóc rơi xuống trán, “Tuy nhiên, ngươi cũng đã thấy đấy, hôm qua ta không kéo nổi cung, nhưng hôm nay ta đã kéo được. Còn ngươi, hôm qua bắn trúng bia, hôm nay cũng bắn trúng.”
Đám đông xung quanh lặng lẽ nhìn Hòa Yến, không rõ nàng định nói gì.
“Mỗi ngày ta đều mạnh hơn so với ngày hôm trước. Còn ngươi, ngày nào cũng như ngày nào. Vậy nên, mười ngày sau, ta sẽ bắn trúng bia cỏ đằng xa kia. Còn ngươi, vẫn chỉ có thể bắn trúng bia gần trước mặt.”
Nàng gằn từng chữ, “Mười ngày sau, ta chắc chắn sẽ thắng ngươi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");