Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Peachy
Hoàng tổng không nói điều gì ác ý, về cơ bản, lời kể của ông ta không hề sai sự thật.
Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên Phó Thừa Lâm bị người ta dị nghị. Có lẽ anh đã sớm quen với điều này, từ năm 18 tuổi, anh đã phát hiện ra bản chất thực sự của thế giới này không hề giống với dáng vẻ mà anh đã từng nghĩ.
Năm đó anh lên cấp ba, đúng dịp nghỉ Tết Nguyên Đán của trường. Anh đeo cặp sách trở về nhà nhưng trong nhà không có ai. Khi đó anh không rõ tình hình, liền gọi tài xế tới văn phòng công ty một chuyến.
Lúc đó, anh chỉ biết mẹ đang bắt đầu kinh doanh, định hướng là quản lý tài chính, luôn cần phải thu hút khách hàng. Mẹ thuê lại một tầng của một tòa cao ốc, tuyển dụng mười nhân viên, quy mô không hề nhỏ, ăn không nói có, ngày hôm đó vô cùng náo nhiệt.
Một đám người đứng đầy trước phòng làm việc, già trẻ nam nữ đều có cả.
Người đứng đầu là một người đàn ông cường tráng, cạo đầu đinh, quắc mắt nhìn trừng trừng: "Bố tao đang nằm ở phòng ICU trong bệnh viện, bây giờ còn chưa ra ngoài, bị tức giận đến mức chỉ còn nửa cái mạng. Lợi nhuận mỗi năm là 60% đều là do chúng mày nói, vậy tao hỏi một câu, tiền đâu? Tiền đang ở chỗ nào rồi?"
Mẹ Phó Thừa Lâm trăm lời giải thích nhưng người đàn ông đó vẫn không buông tha.
Phó Thừa Lâm gọi một tiếng: "Mẹ?"
Anh liền trở thành tiêu điểm.
Anh bị hai người đàn ông cưỡng ép tới cửa phòng làm việc, từ những lời nói bên trong kia anh cũng loáng thoáng đoán được lí do.
Phó Thừa Lâm cảm thấy tính mẹ hướng nội, không phù hợp với chuyện xã giao hòa giải, càng không phù hợp với những hành vi trái pháp luật, tham gia một âm mưu lừa đảo tài chỉnh tàn ác khiến những người khác tán gia bại sản, lòng nguội như tro.
Anh còn nhớ tới, mẹ thường xuyên đi đi đi lại giữa Bắc Kinh và Las Vegas. Tình trạng này đã kéo dài ít nhất 5 năm.
Las Vegas, Las Vegas của Mỹ vang danh thế giới.
Người đàn ông kia không biết tiền của mình đang ở đâu, nhưng Phó Thừa Lâm lớn mật suy đoán, số tiền đó điều đã biến thành dollar Mỹ, những đồng dollar Mỹ cực kì độc ác.
Đáng tiếc, người đàn ông đó hoàn toàn không biết gì cả. Hắn ta siết chặt bả vai Phó Thừa Lâm.
Đáng lẽ Phó Thừa Lâm nên tránh xa đám người này rồi chạy trốn.
Nhưng cậu bé khi đó đang rơi vào một đầm lầy mênh mông mờ mịt, càng lún càng sâu, lại lo lắng nếu bây giờ mình chạy trốn, mẹ yếu đuối là vậy sẽ bị những người đang phẫn nộ đòi nợ tổn thương.
Vậy là, anh tình nguyện trở thành một con tin.
Phó Thừa Lâm năm 18 tuổi không hề biết cách đối đáp.
Anh thử hòa giải mâu thuẫn, nhưng kết quả lại kiến mấy người đàn ông tức hổn hển, tung nắm đấm tới tấp như mưa lên người.
Anh không hề phản kháng, kiên trì giữ vững nguyên tắc của bản thân, chống lại bạo lực hòng lấy lý phục người, như một con cừu non đang đợi bị làm thịt. Bọn họ bắt đầu tàn nhẫn đạp anh, giày da, boot ngắn cùng mũi giày thô cùng nhau thay phiên ra trận.
Còn anh nằm trên mặt đất co quắp, xoang mũi tràn ngập vết máu, tư duy và ý thức từ từ biến mất.
Cặp sách của anh bị người ta bới ra, tài liệu học tập, hộp bút, vở ghi rơi lả tả trên mặt đất... Những người đó đột nhiên phát hiện ra, thành tích của Phó Thừa Lâm rất tốt, có tính cạnh tranh, có thể coi như thiên chi kiêu tử, là học sinh xuất sắc top 1 top 2 toàn trường.
Người đàn ông cường tráng kia vốn chỉ tới hóng hớt nhưng đột nhiên lại nổi cơn tam bành, xách cổ áo đồng phục của Phó Thừa Lâm lên, dồn hết lực vào bàn tay cứ thế tát lên mặt anh.
Liên tiếp không dưới hai mươi lần, tát đến mức đầu anh choáng váng, hai tai ù cả đi.
Người đàn ông đó còn chưa hết tức giận, vung tay ném Phó Thừa Lâm xuống mặt đất, tàn bạo đá mạnh, dẫm một cước lên lưng anh, gắng gượng giật một túm tóc.
Sợi tóc đó dính máu.
Người đàn ông mệt đến ngất ngưởng, cổ họng khạc một tiếng, phun ra một cục đờm đặc lên đồng phục của Phó Thừa Lâm.
Hắn ta mắng chửi bằng tất cả sự căm phẫn: "Mẹ mày không phải là con người mà là đồ bỏ đi, một con khốn lừa gạt tiền của bọn tao, hại con gái tao không có tiền đi học đại học! Tao không đánh phụ nữ, tao đánh chết cái loại con rùa như mày!"
Phó Thừa Lâm lau máu trên mặt.
Nhưng lau mãi không sạch, anh cười tà ác.
Một giây sau, anh điên cuồng đánh nhau với người đàn ông cường tráng kia, ngỡ như anh không còn cảm giác đau đớn hay sợ hãi điều gì nữa, thậm chí anh còn đã có suy nghĩ: Cùng lắm thì cùng nhau chết ở đây, lấy mạng trả nợ, ân oán xóa bỏ, là ai cũng đừng mong sẽ sống sót một mình.
Tận đến khi anh nghe thấy tiếng mẹ khóc lóc cầu xin trong tuyệt vọng: "Mấy người thả nó ra, thằng bé mới chỉ mười tám tuổi, nó vẫn là trẻ con..."
Mẹ chủ động báo cảnh sát.
Tiếng xe cảnh sát dưới lầu kêu chói tai, sàn đá cẩm thạch loang lổ vết máu, mẹ vượt qua đám người đang xổ đây nhau, nắm lấy Phó Thừa Lâm, thúc giục anh: "Mau chạy đi con, đừng để ý đến mẹ, mau tới bệnh viện đi, con không thể tới cục cảnh sát được... Con mới 18 tuổi thôi, bây giờ mà lưu tại tiền án trên hồ sơ tương lai sao còn có thể đi học được nữa?"
Anh đứng đó bất động, tựa như một pho tượng đông đặc.
Mẹ khóc, vỗ nhẹ lên mặt anh. Anh lặng lẽ cúi đầu xuống, lau máu trên bàn tay mẹ bằng áo đồng phục.
Đây là lần gặp mẹ cuối cùng trong kí ức của anh.
Mẹ túm lấy một chiếc áo lông của nam trước sảnh, màu đen sẫm, cổ áo lông xù, chế tác tồi tàn.
Bà kín đáo đưa áo lông cho anh, đẩy anh vào thang máy.
Bà kích động đến mức tóc tai bù xù, tuyên bố nếu anh không rời đi, bà sẽ nhảy lầu, mỗi lời nói mỗi hành động đều rất dữ dội và khoa trương, Phó Thừa Lâm chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của bà bao giờ.
Anh đi thang máy xuống dưới, đi qua cửa sau của tòa cao ốc, đưa tay móc trong túi áo, chỉ có mười đồng.
Mười đồng này lại trở thành toàn bộ gia sản của anh.
Điện thoại di động, chìa khóa, ví tiền của anh, toàn bộ đều để trong cặp sách.
Mà cặp sách đã để lại trên tầng.
Khi ấy là năm 2007, vẫn còn điện thoại công cộng trong ki-ốt bán báo bên đường, mỗi lần gọi mất một đồng.
Chủ cửa hàng là một người đàn ông trung niên đang đọc báo. Ông ta nâng mí mắt, liếc nhìn Phó Thừa Lâm một cái, lại đưa tay ra đòi tiền.
Phó Thừa Lâm đưa tiền xong, cuộc gọi đầu tiên là cho bố.
Thời gian trò chuyện chỉ có mười giây.
Phó Thừa Lâm đi thẳng vào chuyện chính: "Bố, bên này có rất nhiều cảnh sát. Bọn họ bảo công ty có liên quan tới việc lừa gạt tài chính."
Anh không nói là ở đâu, nhưng hiển nhiên là bố anh đã nhận được tin tức.
Bố anh trả lời: "Trên đời này không có bí mật nào có thể giấu được cả đời, không làm việc trái với lương tâm thì không phải sợ hãi điều gì."
Sau đó, bố anh vội vàng cúp máy.
Phó Thừa Lâm lại gọi điện cho thư kí của bố, điện thoại báo máy bận. Anh lại gọi cho tài xế trong nhà, nhưng không có ai nghe máy.
Anh mang hi vọng cuối cùng gửi gắm lên người ông nội.
Ông nội cuối cùng vẫn an ủi anh: "Dù sao thì bố con vẫn đang làm việc ở ngân hàng, có rất nhiều điều phải kiêng kị, quản lý nghiêm ngặt, đặc biệt là những sự việc cấm kị thế kia... Vấn đề của mẹ con... tạm thời ông vẫn chưa rõ tình huống, sẽ nhờ người quen điều tra. Thừa Lâm, thời gian này con nên tự chăm sóc tốt cho bản thân."
Ông nội còn bảo: "Thừa Lâm, con chuyển tới ở cùng ông bà nội đi. Có phải bây giờ con đang ở nhà không?"
Phó Thừa Lâm không trả lời.
Anh kết thúc cuộc trò chuyện.
Ông chủ trả lại anh 6 đồng, giải thích: "Gọi một cuộc điện thoại hết một đồng dù cho có kết nối được hay không. Cháu gọi 4 lần, chú thu của cháu 4 đồng."
Phó Thừa Lâm nhận lại 5 đồng tiền giấy và một đồng tiền xu, lễ phép trả lời: "Cảm ơn."
Mùa đông ngày ngắn đêm dài, bầu trời đã tối đen, ánh trăng ảm đạm.
Phó Thừa Lâm mặc áo lông cồng kềnh đi lại không có mục đích.
Đi được một lúc anh đã thấm mệt, ngồi dưới chân cầu vượt. Vô số xe con bật đèn trước sáng chói cứ thế lao đi vùn vụt trước mặt anh.
Mây đen dần dần bao trùm bầu trời, trận tuyết đầu tiên trong năm mới đã bắt đầu rơi.
Anh lấy quần áo che kín người, cất 6 đồng còn lại trong túi, đột nhiên cảm thấy tài chính hay máy tính đều là những thứ hư ảo.
Một khi đã mất đi máy tính, internet hay tài chính khởi nghiệp đều không thể giúp bản thân ấm no đủ đầy.
Anh rét mướt, mỏi mệt, đau đớn, thất vọng, không có nhà để trở về.
Anh ngả người xuống nền gạch cứng nhắc, chợt nhớ tới một câu thành ngữ: "Phu thê bản thị đồng lâm điểu, đại nan lâm đầu các tự phi." [1] sau đó lại nhớ đến một bài thơ: "Sự vật nhất gần, nhất xa,/Nhất sâu nhất cạn ấy là suối trong./Trăng, trời cao, sáng vô song,/Thân nhất sơ nhất vợ chồng có khi." [2]
[1] Vợ chồng vốn như chim ở chung một rừng, đại hoạ đến mỗi người tự bay đi. Cả câu có nghĩa là: Vợ chồng vốn thân thiết, nhưng đến khi gặp đại hoạ thì tự mình lo chống chọi.
[2] Bài thơ "Bát chí" của Lý Quý Lan, bản dịch thơ của Lương Trọng Nhàn.
Thân nhất sơ nhất vợ chồng có khi.
Vậy là anh đã có thể lí giải được hành động của mỗi người.
Hiểu được vì sao mẹ phải trả tiền nợ để đánh bạc, hiểu được vì sao bố luôn đặt công việc lên hàng đầu, hiểu được vì sao ông nội lại chiếu cố con trai và cháu trai, càng hiểu rõ vì sao những con người đang đòi nợ kia lại tới công ty làm loạn. Dự tính ban đầu của bọn họ rất đơn giản. Năm 2005, thị trường chứng khoán tăng mạnh, không ít người bỗng dưng phát tài nên họ càng tin tưởng vào chuyện giàu sau một đêm.
Chung quy lại, mỗi người đều có một thế giới của riêng mình.
Nếu cũng ở trong tình huống đó, chưa chắc anh đã giữ được bình tĩnh.
Cả thế giới trước năm mười tám tuổi sụp đổ ngay trước mắt. Phó Thừa Lâm cuộn chặt tay thành nắm đấm. Bỗng nhiên anh cảm thấy trong tay như bắt phải thứ gì đó lông lá, mềm mại như nhung.
Anh nghiêng mặt nhìn sang, thì ra là một chú chó hoang nhỏ màu nâu rất ngoan ngoãn rúc vào tay mình.
Một tên ăn mày quần áo tả tơi đi ngang qua chân anh, theo sau đó là một bà lão đeo bao vải đang đứng một bên xoay người nhặt rác. Người đàn ông đang chạy bộ trên đường tới gần quan sát Phó Thừa Lâm, sau đó lại thở dài một tiếng rồi bỏ đi.
Nhân gian muôn màu, nhân sinh thì muôn dạng.
Tuyết rơi dày đặc mang lại cảm giác đặc biệt ngột ngạt.
Anh thực sự rất mệt mỏi, không còn chút sức lực nào nữa quay người. Đêm hôm ấy, một người một chó hoang cùng nhau nằm ngủ dưới gầm cầu.
Anh còn mơ thấy một cơn ác mộng.
Giấc mơ đó quay trở lại tiệc sinh nhật năm mười hai tuổi.
Từ góc độ của một người qua đường, anh đứng nhìn bản thân năm mười hai tuổi hào hứng cầu nguyện: "Tôi là Phó Thừa Lâm, 12 tuổi! Tôi muốn trở thành một thương nhân đứng đầu thế giới, kiểm soát cuộc sống, khống chế thị trường!"
Anh nghe được câu này, đưa tay lấy bánh gato trên mặt bàn úp lên mặt Phó Thừa Lâm năm mười hai tuổi.
Đứa trẻ ấm ức khóc lớn, còn anh chỉ cười nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay.
Sau đó anh tỉnh giấc.
Khi ấy anh đang nằm trong bệnh viện, xung quanh giường bệnh là bố, ông nội và rất nhiều người thân.
Mọi người dặn dò anh dưỡng bệnh thật tốt, không hề nhắc tới nửa lời về nguyên nhân xảy ra sự việc.
Anh chờ suốt 2 năm, cuối cùng cũng đợi tới ngày mẹ có phán quyết chính thức.
Gia đình anh trả tiền bồi thường cho hậu quả, còn bố mẹ lại kết thúc bằng một tờ giấy ly hôn. Cuộc sống lại quay trở về quỹ đạo ban đầu, cho dù thỉnh thoảng anh vẫn sẽ nghe thấy những lời đồn đại, hoặc là bị người ta đâm sau lưng.
Những lời bình luận của Hoàng tổng ngày hôm nay không được coi là quá đáng. Phó Thừa Lâm hoàn toàn có thể tiếp nhận được.
Anh đứng ở hội trường đợi 30 phút, quen được thêm vài người bạn mới. Ước chừng thời gian không chênh lệch nhiều quá, anh dự định sẽ rời đi sớm hơn một chút.
Nhưng điều khiến anh bất ngờ là Khương Cẩm Niên lại đi theo, dù cô có chút lén lút như một tên trộm.
Cô bảo: "Quản lý La cho tôi về khách sạn trước."
Phó Thừa Lâm hỏi: "Để làm gì?"
Khương Cẩm Niên giải thích tỉ mỉ: "Tôi đề cử cô ấy mua cổ phiếu của "Mua sắm Tứ Bình" thay cho "Long Thất Võng". Hôm qua tôi tới công ty công nghệ mạng Long Thất một chuyến, xếp hạng lượt truy cập trang web của bọn họ hơi thấp, nhưng đang trên đà phát triển... Tôi đánh giá cao mua sắm Tứ Bình, công ty họ về cơ bản rất tốt, có thể hợp tác lâu dài trong lĩnh vực thương mại điện tử."
Cuối cùng cô tổng kết lại một câu: "Thế nên, bây giờ tôi quay về để viết báo cáo phân tích."
Ngoài cửa chính là một ngã rẽ chia làm đôi, một con đường nằm bên trái, một con đường nằm bên phía.
Nếu như muốn ra bãi đỗ xe thì phải đi con đường phía trái.
Nhưng Khương Cẩm Niên lại nhìn về phía bên phải, cô vừa đi được một bước đã bị Phó Thừa Lâm nắm lấy cổ tay. Anh nói: "Chúng ta cùng đường, đi thôi."
Khương Cẩm Niên lắc đầu: "Không không không, cậu đừng hiểu lầm, không phải tôi muốn đi nhờ xe đâu. Tôi chỉ muốn nói với cậu mấy câu..."
Phó Thừa Lâm buông tay cô ra.
Anh theo tự nhiên đi về phía bên trái, mà Khương Cẩm Niên mới nói được một nửa, không chút do dự vội vàng đuổi theo anh nói tiếp: "Hôm nay tôi tình cờ nghe được một số chuyện... Tất nhiên là tôi không biết thật hay giả thế nào, cũng không có tư cách phát biểu ý kiến."
Bãi đỗ xe thoáng mát thông gió, chỉ có chút ánh sáng lờ mờ. Phó Thừa Lâm đưa mắt nhìn xung quanh tìm xe.
Anh tiếp lời: "Là thật đấy, cậu không phải nghi ngờ."
Tâm trạng Khương Cẩm Niên phức tạp, chần chừ đứng tại chỗ. Một lúc lâu sau, cô đắn đo tỏ thái độ: "Tôi sẽ giữ kín như bưng."
Phó Thừa Lâm quay đầu, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô chằm chằm: "Cậu theo tôi tới đây chỉ đề nói sáu chữ này thôi hả?"
Khương Cẩm Niên bổ sung: "Tôi nghĩ rồi, lúc nói chuyện với anh Kỷ trong hành lang, cậu còn qua giúp tôi giải vây. Chỉ vì điều này thôi, hẳn là tôi nên nói một câu cảm ơn với cậu..."
Trong đầu thoáng hiện ra một đoạn kí ức, quay trở lại đêm nọ ở quán bar. Cô nhẹ giọng đổi lời: " Gửi lời cảm ơn chân thành và sâu sắc đến quý ngài Phó, một công dân thiện lành và tràn đầy nhiệt huyết."
*
16h30, Khương Cẩm Niên và Phó Thừa Lâm cùng nhau quay về khách sạn.
Bọn họ tạm biệt nhau ở thang máy, về phòng riêng của mỗi người. Chưa tới 17h, họ đều bật máy tính, chuyên chú vào công việc của mình, bận rộn mất 3-4 tiếng đồng hồ.
Trong khoảng thời gian ấy, Khương Cẩm Niên quên ăn bữa tối, còn Phó Thừa Lâm thì có người đưa cơm riêng.
Màn đêm kéo dài, bóng tối bao trùm cả thành phố, nơi phồn hoa sáng trưng đèn điện.
Khương Cẩm Niên ngồi trên bậu cửa sổ trong phòng, đoán trước sau khi lần công tác này kết thúc, cơ hội gặp mặt với Phó Thừa Lâm không còn nhiều nữa. Cũng không phải không nhiều, mà gần như là không có.
Cô liền gửi cho anh một tin nhắn: "Bạn học Phó, tôi có một món quà, hi vọng cậu có thể nhận."
Anh không phản hồi.
Ba mươi phút sau, chuông cửa phòng Khương Cẩm Niên vang lên.
Cô chạy ra mở cửa, đứng trước cửa là Phó Thừa Lâm.
Anh cũng không tới tay không.
Anh mang theo một cái túi nilon, và một chai champagne Pháp. Bên trong túi là các phần ăn của khách sạn, anh bảo: "Trưa nay cậu uống hai ly rượu vang, buổi tối lại nhịn cơm, đầu bếp có chuẩn bị chút đồ ăn... Cậu xem thế này có được không?"
Khương Cẩm Niên nhận lấy cái túi, bày tất cả hộp cơm lên trên bàn, từ từ mở ra.
Cô bưng một bát cháo bát bảo lên, chưa kịp nếm thử đã thở dài trong lòng: Trước giờ cô có như vậy đâu, sao chưa gì đã nhận rồi?
Phó Thừa Lâm ngồi bên cạnh cô thấp giọng hỏi: "Cậu sợ cái gì?"
Anh mở nút chai champagne rót vào hai ly thủy tinh. Anh nhấp một ngụm rồi mới cất lời: "Hai hôm nay cậu chỉ ăn cháo thôi à? Trước đây cùng cậu ra ngoài ăn gà rán, mỗi lần cậu phải ăn hết một hộp gà, khi đó rất phóng khoáng."
Khương Cẩm Niên thẹn quá hóa giận: "Thì làm sao? Đồ ăn tồn tại là để cho người ta ăn hết cơ mà."
Tuy nói như vậy, cô vẫn không hề động đũa.
Cô chạy tới phía tủ đầu giường, đưa lưng về phía Phó Thừa Lâm, kéo ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp màu xanh lam được gói rất tinh xảo, trên góc còn treo một cái nơ hình bươm bướm.
"Đây là gì vậy?" Phó Thừa Lâm hỏi.
Khương Cẩm Niên trả lời: "Bút máy."
Cô vừa nói, vừa đặt chiếc hộp trước mặt anh.
Phó Thừa Lâm không mở ra.
Khương Cẩm Niên giới thiệu: "Đây không phải bút máy bình thường đâu, là phiên bản kỉ niệm của "Star Wars" đấy. Hôm qua tôi tới tháp Thượng Hải, trước tòa nhà có một cửa hàng chuyên bán đồ lưu niệm anime và phim ảnh."
Hai mắt cô sáng rực, cực kì kiêu ngạo: "Tôi vẫn nhớ hồi đại học cậu cực kì cuồng "Star Wars", thậm chí còn ra ngoài mua một loạt lightsaber... Kiểu bút này chỉ còn duy nhất một chiếc, nhưng bị tôi mua mất rồi."
Anh cười, hỏi cô: "Bao nhiêu vậy?"
Khương Cẩm Niên đáp: "998 tệ, rẻ hơn nhiều so với đôi giày cao gót mà cậu đưa cho tôi."
Phó Thừa Lâm ngồi trên sô pha, không còn dùng ly tao nhã thưởng rượu nữa. Anh cầm cả bình rượu, uống tận mấy ngụm champagne, liếc nhìn cô. Cô có cảm giác ánh mắt của anh bây giờ không giống thường ngày.
Cô không hiểu vì sao đột nhiên cảm thấy bản thân sắp bị tấn công dựa vào sự nhạy cảm vốn có.
Ghế sô pha không rộng, chỉ có hai người ngồi kề nhau.
Khương Cẩm Niên mặc một chiếc váy ngắn rộng rãi. Giây phút này cô cực kì mất tự nhiên, hai tay đặt trên đầu gối, không ngừng kéo viền ren váy xuống phía trước, hi vọng có thể che được phần nào đôi chân trần trắng nõn.
Cô lên tiếng: "Chuyện đó... Cảm ơn cậu đã mang bữa tối cho tôi. Tôi có vài lời, bây giờ mà không nói ra thì sợ sau này cũng không còn cơ hội nữa. Lúc trở lại Bắc Kinh, hai chúng ta chắc chắn sẽ không gặp lại nữa... Vậy nên, tôi muốn khuyên cậu đừng đùa như vậy nữa. Tôi thì không sao, tôi không hiểu lầm cậu, nhưng những cô gái khác nói không chừng sẽ rơi vào cái hố to đùng này của cậu, bị cậu mê hoặc đến thần hồn điên đảo nhưng thật ra, cậu chẳng có ý gì với người ta cả."
Cô mượn một cậu danh ngôn của thi hào người Nga Pushkin: "Tôi yêu anh âm thầm không hi vọng..."
(Mình đổi lại đại từ nhân xưng cho phù hợp ngữ cảnh.)
Cô đang định nói tiếp một câu "Nhưng mà" thì eo đã bị ôm lấy, anh dùng bàn tay còn lại xoa nhẹ lên cằm cô.
Tất cả những lời còn đang giang dở bị chặn lại bằng một nụ hôn. Lúc bắt đầu anh rất dịu dàng, kèm theo một chút kìm nén, thấy cô thuận theo phối hợp như vậy, anh thậm chí đã buông lỏng bàn tay đặt trên hông cô.
Bọn họ như đang trong thời kì yêu đương cuồng nhiệt, hôn nhau say đắm. Tay trái anh giữ gáy cô, giữ tư thế áp đảo tuyệt đối.
Đầu óc Khương Cẩm Niên trống rỗng, hồn vía bay lên mây, cho rằng anh uống nhiều rượu đến điên rồi.
Nhưng thực tế, Phó Thừa Lâm chưa từng tin vào việc say rượu làm loạn.
Anh tin chuyện rượu giúp thăng hoa cảm xúc hơn.
Hết chương 15
Spoil: Suýt thì đứt phanh, đoán xem trên mặt bạn học Phó có năm dấu ngón tay không nào =))
Từ editor:
Mình xin phép nghỉ 1-2 tuần để thi học kì, sau đó sẽ đẩy nhanh tốc độ edit. Dự kiến trong hè mình sẽ tiếp tục đào 3 bộ (2 bộ đang đào và một hố đang ém). À nhân tiện thì truyện đã và đang bị reup, mọi người có đề xuất câu nào hay ho để chèn vào chơi chơi không? Mong các bạn hãy ủng hộ công sức của editor bằng cách theo dõi truyện trên trang chính chủ.