Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thôi vương gia nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho các ngươi mang theo mười thạch lương thảo nữa, Cố tướng quân thấy…”(1 thạch bằng 120 cân)
Thi Vô Đoan lại như thể hoàn toàn không nghe thấy Thôi vương gia nói, quay đầu hỏi Cố Hoài Dương: “Đại ca, các huynh năm đó thời điểm mất mùa là hát như thế nào? Ta hát cho Vương gia nghe một chút giải sầu, là‘hồ ly không vào phòng, dưới đất bỏ hoang…’”
Thôi vương gia nổi giận, ra sức đập bàn, nước tương trong đĩa chảy hết ra.
Cố Hoài Dương đập đầu Thi VôĐoan một cái, mắng: “Trước mặt Vương gia sao có thể nói năng vô lễ?”
Thi Vô Đoan ngơ ngác nhìn hắn, lại nhìn Thôi vương gia, hồi lâu mới nói: “À– ta chỉ thấy trong viện của Vương gia không có hát hò, tùy tiện ngâm nga hai câu cho mọi người nhắm rượu thôi.”
Cố Hoài Dương quát mắng: “Đừng nói nhảm, ăn cơm cũng không chặn được miệng ngươi.”
Thi Vô Đoan chớp mắt nói vẻ tội nghiệp: “Không ăn nổi nữa.”
Cố Hoài Dương trừng y một cái mắng: “Không ăn nổi thì từ từăn, không được nói!”
Thôi vương gia đang định phát tác, Trương quèở dưới bàn lại trộm kéo hắn một phen, vuốt chòm râu dê nói: “Ta thấy Vương gia cấp mười thạch lương thảo cho Cố tướng quân là hơi ít, không bằng thêm mười thạch đi?”
Thi Vô Đoan dùng đũa chọc bát, ủy khuất nói: “Đại ca, ta thật sự không ăn nổi nữa, bụng no căng rồi. Ta thấy Vương gia và quân sư cũng khỏi cần khách khí, nên ăn ít một chút đi, hôm nào cũng ăn no suốt ngày, người sẽ dễ dàng lười biếng, người vừa lười là không thích động, chẳng muốn làm gì, thí dụ như không muốn tạo phản nữa, không muốn đầu nhập phản tặc nữa, không muốn…”
Thôi vương gia nghiến răng nghiến lợi nói: “Cấp ba mươi lăm thạch lương thảo, không thể hơn nữa, đường không xa, quân nhu nhiều ngược lại phiền toái, đánh hạ Cổ Cát, tự nhiên có nơi cho các huynh đệăn uống.”
“Phải phải.” Cố Hoài Dương cười bồi nói, “Vương gia thật là quá khẳng khái, lòng dạ rộng rãi, tuyệt đối là người thành đại sự không tiếc tiền lẻ, ngày khác tất danh lưu sử xanh, có một phen đại hành động!”
Vỗ mông ngựa rõ vang, sắc mặt Thôi vương gia hơi dịu xuống, cho rằng nói chuyện với Cốđại tướng quân vẫn hợp hơn.
Ai ngờ Thi VôĐoan lại lắc lưđầu thở dài, Thôi vương gia nghe thấy y phát ra âm thanh, có cảm giác ruột gan co rút, mới định làm bộ không nghe thấy, chỉ nghe Thi VôĐoan nói: “Đại ca, Vương gia coi trọng huynh như thế, huynh đừng làm ngài thất vọng!”
Ồ? Sao lại nói được một câu tiếng người rồi? Thôi vương gia nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Thi VôĐoan.
Thi Vô Đoan tiếp tục: “Vạn nhất chúng ta không đánh vào được huyện thành Cổ Cát thì phải làm thế nào đây? Ta nghe nói Cổ Cát vương kia cao như một tòa tháp nhỏ, chân giẫm xuống đất cũng có thể làm người ta ngã, mắt chuông đồng, mặt bạch hổ, còn có cái miệng to như chậu máu, râu trên mặt cứng như dây thép, đao kiếm tầm thường không chém được, có thể khiến trẻ nhỏ thôi khóc đêm…”
Trương què ngắt lời y: “Thi tiểu anh hùng còn yêu cầu gì thì cứ việc nói ra.”
“À.” Thi Vô Đoan im miệng, hớp một ngụm rượu nhỏ, “Ta nghe nói chỗ Vương gia có mấy cỗ xe ném đá, thiết kế thập phần tinh diệu, khéo léo vô cùng, muốn mượn dùng một chút. Tục ngữ nói, rượu làm tráng lòng kẻ nhát, đám nhát gan chúng ta nên mang nhiều thứ chắc chắn ra trận, đỡ phải mất mặt Vương gia.”
Mấy cỗ xe ném đá kia là Thôi Hộđặc ý tìm người chế tạo, quý báu như gì, nghe Thi VôĐoan được voi đòi tiên như vậy, tức đến méo mũi, không nhịn được nữa đứng bật dậy chỉ Thi VôĐoan nói: “Ngươi…”
Cố Hoài Dương kéo Thi VôĐoan dậy, không phân trần lôi ngay ra ngoài, nhanh chóng nói: “Đa tạ Vương gia khoản đãi, xáđệ thiếu quản giáo, thật sự không ra gì, giờ mạt tướng sẽ dẫn y về giáo huấn một phen, cáo lui.”
Thi Vô Đoan bị một bàn tay của Cố Hoài Dương bịt miệng, vẫn còn vùng vẫy, giãy giụa quay đầu hô: “Trương quân sư, đùi gà kia của ta, đùi gà kia của ta đừng quên…”
Cố Hoài Dương và Thi VôĐoan đánh cướp vương phủ một phen sóng vai đi ra ngoài, đến phố lớn, Cố Hoài Dương mới khẽđập đầu Thi VôĐoan một cái, thấp giọng nói: “Ngươi có thôi cò kè mặc cả với hắn không, đây nói cho cùng làđịa bàn của Thôi Hộ, chọc hắn nóng lên phải làm thế nào?”
Thi Vô Đoan chậm rì rì bước đến quán nhỏ ven đường, mua một túi bánh ngọt cất vào lòng, nói: “Nhảy qua tường thôi.”
Cố Hoài Dương nhíu mày nói: “Còn ăn? Vừa rồi ăn nhiều như vậy mà chưa no? Rốt cuộc là ta từng bị nạn đói hay ngươi từng bị nạn đói? Sao luôn hệt như quỷ chết đói đầu thai vậy? Về bảo tứ nương xem xét ngươi xem, ăn nhiều như thếđi đâu hết mà gầy trơ cả xương, chẳng lẽ là có bệnh khác?”
“No rồi, mua về mài răng.” Thi VôĐoan nói, dừng giây lát rồi lại giải thích, “Huynh yên tâm đi, đồ ngu Thôi Hộ kia là món hàng gì, lòng ta nắm được. Tứ tỷ tỷ cũng nói, hắn là‘hùng tâm thỏđảm, mắt to bụng nhỏ, chóôm tám đống phân’. Không có bổn sựđánh trận, cậy trước mắt thếđạo loạn, an phận một góc làm thổ Hoàng đế còn không vừa lòng, luôn muốn chiếm thêm mấy chỗ, hoàn thành giấc mộng Hoàng đế. Hắn đâu chịu động thủ, còn sợ chúng ta đến lúc đó thật sự quay sang bên Cổ Cát kìa.”
Cố Hoài Dương gật đầu nói: “Có lý, ta cũng không thuận mắt Thôi Hộ này lâu lắm rồi, nếu lần này hắn xuất huyết, ta sẽ thu hết theo đơn, chiếm Cổ Cát trước rồi nói sau, trở về gọi đám tam ca ngươi, bàn xem trận này đánh thế nào.”
Thi Vô Đoan đáp một tiếng, ra sức cắn bánh bơ khô queo mà mài răng “ken két” như chuột.
Cố Hoài Dương lại nhìn y một cái, nhịn hồi lâu vẫn không nhịn được liếc y nói: “Trở về nhớ súc miệng đấy, ta thấy răng ngươi thật sự lao khổ công cao, mài như vậy dù là chày sắt cũng phải mài thành kim thêu thôi.”
Thi Vô Đoan ngậm bánh cười híp cả mắt, khóe miệng dính bao nhiêu là vụn bánh, trên má trái lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, thật sự là nhìn thế nào cũng đáng yêu, không mảy may nhận ra sự vô sỉ khi đòi giá trên trời trả giá dưới đất vừa rồi.
Nhưng chờ khi họ huy sưđến Cổ Cát, mới phát hiện trận này căn bản chẳng cần đánh – kẻ gọi là“Cổ Cát vương” kỳ thật chỉ là một tên lưu manh trùm, đại khái cũng là nhìn thấy địa phương trời cao Hoàng đế xa này trước mắt vô pháp vô thiên, hôm nay lòi ra ba Vương gia, ngày mai lòi ra hai tướng quân, trong lòng thập phần ngứa ngáy, liền tụ tập một đám huynh đệ xông vào nhà thành chủ, đêm hôm khuya khoắt đánh người ta trở tay không kịp, giết người đoạt ấn.
Vốn thành Cổ Cát đã nhân tâm tán loạn, chiêu này của hắn cực kỳ dễ dàng, dễ dàng đến mức ngay cả chính Cổ Cát vương cũng không ngờđến.
Nhưng mà Vương gia hắn còn chưa đã nghiền thì nghe nói việc lớn không tốt, An Khánh vương Thôi Hộ phái quân đội đến thảo nghịch. Cổ Cát vương nghĩ thầm, mình tạo phản thành công rồi, thiết nghĩ cũng là một nhân vật anh hùng, liền tổ chức người đi nghênh chiến. Hắn đứng trên tường thành, nghe gió thổi lá cờ trên đầu tường bay phần phật, trong lòng không nhịn được dâng lên nhiệt huyết hùng hồn, tưởng như con đường tranh phách thiên hạ phải bắt đầu từđây.
Ai ngờ mộng này còn chưa mơ xong, hắn liền nhìn thấy An Khánh quân xa xa đông nghìn nghịt lan đến.
Cổ Cát vương này chẳng qua là một tên lưu manh trùm, chữ nghĩa chỉđược hai sọt không đầy một sọt lắc lư, việc hành quân đánh giặc không thông chó má gì, đâu từng gặp trận trượng như vậy, nhất thời đứng nhũn trên tường thành, đũng quần ướt sũng, rốt cuộc đã tè ra quần.
Vương Nhị Cẩu Vương tướng quân xuất thân du côn, cán tướng đắc ý kia của hắn vừa nhìn thấy, biết đại thếđi rồi, chuyển tâm tưđánh lén Cổ Cát vương từđằng sau, một đao đâm chết, sau đó bổ về phía trước, quỳ thụp xuống giơ cao hai tay, trung khíđầy đủ cao giọng kêu lên: “Nghịch tặc đã chết, mạt tướng Vương Nhị Cẩu cung nghênh Vương gia vào thành!”
Hắn thậm chí chưa biết rõ là ai đến màđãổn chuẩn ác một đao kết thúc tiền chủ tử, vô luận làđám Cố Hoài Dương hãm thành hay là thủ quân trên thành đều trợn mắt há mồm nhìn màn trăm năm hiếm thấy này, nhất thời không ai phản ứng được.
Giây lát, vẫn là Thi VôĐoan ngồi trên lưng ngựa, dùng bội kiếm coi là trang sức phẩm chưa từng ra khỏi vỏ kia chọc Mạnh Trung Dũng một cái, Mạnh Trung Dũng lúc này mới phản ứng được, quát: “Con mẹ ngươi, không mở cổng thành chúng ta vào từ chỗ nào?”
Sát nhân trên thành kia kêu lên: “Vâng vâng, mạt tướng đi mở cổng thành ngay!”
Thủ quân trên thành nhìn nhau, “Vương gia” cũng bị người ta một đao làm thịt thì còn thủ cái gìđây? Chỉ hận mình phản ứng không đủ nhanh, không lập công đầu, vì thế như ong vỡ tổ chen nhau đi mở cổng thành thả cầu treo để Cố Hoài Dương vào, Cổ Cát cứ thế không phí một binh một tốt đã bịđánh hạ.
Nhóm Cố Hoài Dương còn chưa phục hồi tinh thần từ trong thắng lợi dễ dàng như vậy, đã nghe Thi VôĐoan bên cạnh thở dài.
Lý tứ nương hỏi: “Tiểu hầu nhi, ngươi lại làm sao vậy?”
Thi Vô Đoan do dự giây lát rồi thở than: “Đáng tiếc đáng tiếc.”
“Đáng tiếc cái gì?” Mạnh Trung Dũng là người nóng tính, “Sao ngươi đánh rắm còn phải ngâm ba đoạn vậy? Có chuyện gì có thể nói thống khoái một chút không, cho chúng ta sống thêm vài năm đi!”
Thi Vô Đoan thong thả nhìn hắn một cái, để ngựa bước nhỏ nhảy qua cầu treo như thể dạo chơi ngoại thành, nói: “Lúc trước ta sợ Cổ Cát khóđánh, đi tìm Thôi vương gia mượn máy ném đá, ai ngờông ta không chịu cho mượn. Ta liền hiểu lầm Vương gia, cho rằng ông ta cốý khó dễđại ca.”
Cố Hoài Dương ho một tiếng, hai mắt nhìn thẳng phía trước đầy chính trực.
Vì thế Thi VôĐoan tiếp tục nói: “Xem ra là ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, ôi! Trước khi đi ta còn nghĩ mãi chuyện này, thấy Vương gia đố kỵ người tài như vậy, trong lòng rất khó chịu, vừa khó chịu, liền cho Tiểu Triệu ca trông khố phòng của Vương gia mười lượng bạc. Tiểu Triệu ca kia là quê khác lưu lạc đến An Khánh, sớm không muốn làm nữa, nhưng lại chưa tích đủ lộ phí, ta cho y lộ phí, nhờ y trước khi đi nhân trời nắng vật khô, cho khố phòng một mồi lửa.”
Mạnh Trung Dũng và Lý tứ nương đều xanh mặt nhìn y.
Cố Hoài Dương quay đầu hung tợn nói: “Tiểu lục câm miệng, đi theo!”
Thi Vô Đoan xấu hổ lắc đầu, nghe vậy đuổi theo.
Hôm sau khi ba tiểu huyện thành cùng với tám thôn lân cận Cổ Cát đang là rắn mất đầu, nghe nói đội ngũđến bên này đều tới quy hàng.
Lại qua mấy hôm, gặp dịp Cổ Cát thành họp chợ ngày mười lăm mỗi tháng, trên đường cái quả thực xe như nước chảy ngựa như rồng, cọ vai nối gót.
Thủ vệ trong thành đều đổi người của chính họ, Thi VôĐoan không có việc gì làm, bèn lên phố dạo đông dạo tây.
Đột nhiên y thấy nơi không xa có một quán nhỏ bán vật sống trên núi rừng, trong những chiếc ***g nhỏ chim trĩ, sóc, thỏ loại nào cũng có, ánh mắt Thi VôĐoan dừng ngay trên một con thỏ.
Không phải mắt y tốt mà là con thỏ kia thật sự quá gây chúý–đầu phì tai to quả thực đến nông nỗi trời ghét người oán, lại to như một con chó nhỏ, lũ thỏ bên cạnh so với nóđều giống một đám nhãi con ăn không đủ no, trong chiếc ***g nhỏ lũ thỏ khác nhảy nhót có dư nó thậm chí không quay mình nổi, lại vẫn có thể gặm lá cây ngon lành, giải thích lòng rộng thân béo đến cùng, mọi người đi ngang không ai không chỉ trỏ bình luận một phen.
Thi Vô Đoan nhìn con thỏ kia cùng với cái miệng ba mảnh nhúc nhích nhanh chóng của nó không chớp mắt, lại ngớ ra giây lát, trong lòng không biết là mùi vị gì, trên mặt lại lộ ra nét cười, y chen qua đám đông, cách vài bước mở miệng nói: “Ông chủ, cái kia…”
Ai ngờ chính vào lúc này, có người trước y một bước xách cái ***g chứa con thỏ trong tay mà ngắm nghía.
Đó là một nam nhân bạch y, có bóng lưng trường thân ngọc lập, phân biệt rõ ràng với những người lui tới phố phường, Thi VôĐoan chau mày chen qua, ở phía sau nam nhân này ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Vị huynh đài này cũng muốn mua thỏ sao?”
Bạch y nam nhân quay đầu lại, khuôn mặt tuấn mỹ vô trù, vừa vặn đối với đôi mắt Thi VôĐoan, Thi VôĐoan không nói tiếp được nữa, hai người đồng thời ngây ra.