Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngươi cầm kiếm làm gì? Muốn giết ta sao?
Bạch Ly nghĩ như vậy, khóe miệng lại lộ ra nụ cười, y bỗng nhiên cảm thấy trong lòng như bị thủng một lỗ, phía dưới là vực sâu không đáy, một chút nhiệt khí một tia ý thức trong ngực từ lỗ hổng kia chạy xuống, chen nhau lên trước.
Ta tốt với ngươi như vậy, moi cả tâm can ra, vì sao ngươi không thèm nhìn ta một cái?
“Vô Đoan…” Bạch Ly đọc tên y như thở than, vùi đầu xuống, hung tợn cắn cổ y, máu nhanh chóng trào ra, tràn qua khóe miệng Bạch Ly, cắn chặt không nhả như một quái vật ăn tươi nuốt sống, quả thực như muốn rút da lột gân nuốt trộng Thi VôĐoan vậy.
Thi Vô Đoan đau đến tái nhợt mặt, gập gối hung tợn húc vào bụng Bạch Ly, trong lòng y biết Bạch Ly chỉ là ma vật bán huyết, hoàn toàn không ngờđược Âm thi hỏa lại cóảnh hưởng lớn như vậy với Bạch Ly, dưới tình thế cấp bách húc một phát chẳng mảy may chừa lối thoát, tuy nói thời niên thiếu để lỡ trên Cửu Lộc sơn, Thi VôĐoan cũng chưa bao giờ là thư sinh văn nhược gì, lần này dù là cửa gỗ dày cũng có thể xô tung, song đập lên cái xác máu thịt, Bạch Ly lại hệt như là không hề hay biết, miệng chẳng mảy may nhả ra như rùa không mai cắn chắc thanh sơn không buông lỏng.
“Bạch… Ly!” Y bị kẹp lại, đầu bị bắt ngẩng lên, ngay cả nói chuyện cũng khó khăn, giơ tinh bàn trong tay, hung tợn đập vào gáy Bạch Ly.
Lúc này Bạch Ly rốt cuộc có phản ứng, ngẩng đầu lên, máu theo khóe miệng y chảy xuống, trong ánh mắt lại tựa như bốc cháy, sáng đến đáng sợ.
Đúng lúc này, kinh lôi đánh xuống phía chân trời, điện quang rực lên, lại phảng phất là giáng ngay vào viện, đinh tai nhức óc, cảđại địa đều đang lắc lư, ánh chớp chiếu mặt Bạch Ly xanh tái, ngũ quan tuấn mỹ quen thuộc kia trở nên đáng sợ.
Thi Vô Đoan ngây người giây lát, chỉ nghe trong họng Bạch Ly phát ra tiếng cười khàn khàn, dường như vừa mở miệng là không ngừng được, ban đầu trầm trầm, rồi sau đó thanh âm càng lúc càng cao, nét mặt tựa khóc tựa cười, quả thực nhưđã phát điên.
Thi Vô Đoan… Thi Vô Đoan… Thi Vô Đoan…
Lúc này, nam nhân thanh y đứng trên một tháp cao cách đó không xa, chẳng biết làm thế nào mà hắn có thểđứng vững vàng trên đỉnh tháp nhưgiẫm lên đất bằng, người vải chỉ biết kêu ùng ục kia phất phơ nơi đầu vai, vô số luồng điện quang đánh xuống chung quanh, nam nhân không hề nhúc nhích, búi tóc sớm bị cuồng phong thổi tung, mái tóc trên không trung tựa như những chiếc roi nhỏ, hung hãn quất lên mặt hắn.
Người vải co rúm lại bên cạnh hắn, trong họng phát ra âm thanh gần như nức nở, nhưng mà lập tức lại bị gió cuốn đi.
Nam nhân thở dài khe khẽ, phảng phất nở nụ cười, nói: “Ma quân quả nhiên là lôi đình chi nộ, thiên địa biến sắc, giỏi lắm.”
Người vải sán lại một chút, “ùng ục” không thôi, nam nhân nghiêng tai nghe, nụ cười trên mặt lại chưa từng thay đổi, nói: “Vết nứt… kỳ thật vẫn ởđó, ta chẳng qua hơi trợ giúp thêm mà thôi, không dám kể công – ngươi nói vị tiểu bằng hữu kia cuối cùng sẽđứng bên nào đây? Là những kẻ sa cơ thất thế ngàn dặm xa xôi nương nhờ y, hay là vị ma vật ‘thanh mai trúc mã’ này?”
Hắn thở dài nói: “Ngươi không phải con người, sẽ không hiểu được lòng người. Vậy ngươi đoán Ma quân lại đang nghĩ gìđây? Y muốn lực lượng phiên vân phúc vũ, hay là muốn khiếp nhược màđi sau lưng người nọ cảđời?”
“Chúng ta xem đi.” Hắn nói, “Cứđể chúng ta mở to mắt nhìn thử, Âm thi hỏa này đã nung ra bình gốm như thế nào…”
Bạch Ly xé vạt trước của Thi VôĐoan, y phục vải bông dày lại như vải rách, dễ dàng xé toác ra một vết to.
Thi Vô Đoan co rúm lại một chút, miệng cấp tốc niệm chú văn, một cụm lửa to nhưđầu người bùng lên trong tay y, hùng hổ bổ về phía Bạch Ly, Bạch Ly lại dường như không sợđốt, thò tay vào cụm lửa nọ, mùi cháy sém lập tức lan ra, áo của Bạch Ly từ khuỷu tay trở xuống toàn bộ bịđốt cháy. Cánh tay trắng nõn lập tức bịđốt trụi.
Cổ tay Thi VôĐoan bỗng nhiên đau nhức, y kêu khẽ một tiếng, thái dương nhất thời thấy mồ hôi lạnh, Bạch Ly vừa nãy lại là dùng cánh tay bịđốt trọi bẻ gãy cổ tay y.
Đầu ngón tay Bạch Ly mọc ra móng tay đen kịt, chúng càng lúc càng dài, mũi nhọn phiếm hàn quang lạnh ngắt, chặn trên ***g ngực trần của Thi VôĐoan, vừa chạm liền chảy máu.
Tiếng nứt toác vang lên, hai người lại đấu pháp trong phạm vi nhỏ, nhưng Thi VôĐoan chung quy là thân xác máu thịt, rốt cuộc biết đau, Bạch Ly lại giống nhưđãđoạn tuyệt tri giác, Thi VôĐoan có một ảo giác, phảng phất người này cho dù là ngực bị xuyên một lỗ to, cũng có thể mặt không đổi sắc cho y phát nữa.
Trong nháy mắt, ngực Thi VôĐoan bị móng tay Bạch Ly cứa ra một vết thương dài thượt, chỗ sâu có thể thấy xương, máu phun ra, bắn lên tóc Bạch Ly, y giơ tay lên, nhẹ nhàng liếm máu trên đầu ngón tay giống như một dã thú.
Thi Vô Đoan đã mơ hồ, thầm nghĩ: “chẳng lẽ tiểu tử này muốn mổ bụng ta ra màăn sạch sẽ? Thế thì chết quá oan!”