Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trần Gia Lạc ôm Vương Hiểu Hân lao thẳng xuống lầu, bắt taxi, cả đường thúc giục lái xe, máu trên mặt chẳng còn lấy một hạt
Vương Hiểu Hân vốn chỉ làm bộ làm tịch cũng có chút ngây người, vội nắm tay Trần Gia Lạc mà khe khẽ nói:
- Gia Lạc! Gia Lạc! Anh đừng sợ! Không sao đau! Em không sao! Hết đau rồi! Chúng ta quay về đi!
Lái xe nhìn qua gương chiếu hậu rồi cười:
- Ây dà, chồng cô tốt với cô quá
Vẻ mặt Vương Hiểu Hân trở nên ảm đạm, Trần Gia Lạc lại ôm cô ta vào lòng, kiên định nói:
- Không! Chúng ta vào bệnh viện! Bất kể là chuyện lớn hay nhỏ thì cũng ảnh hưởng đến con, không thể khinh thường được!
Vương Hiểu Hân không nói được gì, chỉ có thể vùi đầu vào lòng Trần Gia Lạc, hít thật sâu hương thơm nhàn nhạt trên người anh ta.
Không thể Trách Trần Gia Lạc sợ hãi. Anh ta và Thư Tâm kết hôn đã năm năm, Thư Tâm mang thai hai lần nhưng đều vì những nguyên nhân nhỏ nhặt mà bị sẩy thai khiến anh ta vô cùng sợ hãi với những người phụ nữ mang thai, chỉ sợ chăm sóc không chu toàn, đứa con chờ mong đã lâu sẽ cứ thế mà bỏ đi
Cho nên, cả đường đi, Trần Gia Lạc ôm chặt Vương Hiểu Hân, lo lắng rõ ràng đến độ tay run run nhưng mặt vẫn mỉm cười, cố gắng an ủi Vương Hiểu Hân, thậm chí còn hoàn toàn quên mất rằng người xa lạ là Thẩm đại luật sư kia còn đang ở trong nhà mình.
Anh ta nắm chặt bàn tay non mềm của Vương Hiểu Hân, ngửi mùi nước hoa thoang thoảng trên người cô ta, nghe cô ta khẽ gọi tên mình mà lòng đột nhiên cảm thấy áy náy.
Trần Gia Lạc nhớ tới lời hứa của mình với Thư Tâm, cuối cùng xót xa nói:
- Tiểu Hân…
Chỉ là vừa nói được hai chữ thì mắt Vương Hiểu Hân đã đẫm lệ khiến câu “chúng ta chia tay đi, đừng dây dưa nữa” không thể nào nói hết được.
Trần Gia Lạc quay đầu đi, chớp chớp đôi mắt khô khốc, cuối cùng chỉ đành tự nhủ với mình: Anh ta có thể gạt bỏ Vương Hiểu Hân nhưng thai nhi trong bụng cô là vô tội! Đó là máu mủ của anh ta! Anh ta không thể không lo.
Đây là trách nhiệm của anh ta!
Chờ một chút thôi… Chờ một chút…
Trần Gia Lạc cứ áy náy, bất an như vậy
Mãi đến khi xe phanh két một tiếng, người anh ta theo quán tính mà đổ dồn về phía trước thì mới lấy lại tinh thần
Trần Gia Lạc giật mình, sau đó vội đưa tiền cho lái xe, không đợi trả lại tiền đã ôm lấy Vương Hiểu Hân mà xông vào viện.
Vương Hiểu Hân dựa vào lòng anh ta, ôm chặt tay anh ta, nhìn bệnh viện trước mặt mà có chút mất tự nhiên.
Mà cũng trong khoa phụ sản, Thư Tâm đang xấu hổ cụp mắt rũ tai nghe bác sĩ trước mặt đang mắng không ngừng nghỉ.
Chả hiểu sao trí nhớ của đối phương lại tốt như vậy, Thư Tâm đến đây lần thứ hai thì đã bị đối phương nhớ được, mở miệng đã gọi ra cái tên Thư Tâm.
Có lẽ chính là vì tới vài lần nên mới khiến bác sĩ trung niên kia không hề khách khí mà chỉ trích Thư Tâm không biết chú ý sức khỏe bản thân. Cuối cùng còn đẩy gọng kính đen nặng nề trên sống mũi mà chuyển hướng nhìn Boss đứng bên, hừ một tiếng rồi cau mày nói
- Còn cả anh nữa! Anh làm chồng kiểu gì thế? Trời nóng như vậy còn để thai phụ đi giày cao gót như vậy! Anh có muốn có con nữa không đây? Hả?
Mặt Boss đỏ bừng khiến Thư Tâm thấy có vẻ đáng yêu, chỉ có điều Thư Tâm không dám nói gì, thậm chỉ còn bối rối vội quay đầu đi.
Boss thì hơi cúi thấp đầu xuống, nhìn Thư Tâm mà không biết nên trả lời bác sĩ nhiệt tình đang trong giai đoạn mãn kinh này
Anh không phải là chồng cô nhưng… thực sự là lỗi của anh, là anh nên Thư Tâm mới phải đi theo anh khảo sát thị trường.
Chỉ tiếc Boss lặng yên không nói lại hiển nhiên cổ vũ bác sĩ mãn kinh thêm lải nhải, vì vậy chỉ vào Boss mà mắng không tiếc lời.
- Mấy người trẻ các cậu đều thế này! Chẳng bao giờ coi trọng sức khỏe bản thân! Cả một đám đều nghĩ rằng sinh con là chuyện dễ dàng thế sao? Cho rằng làm phụ nữ là dễ lắm sao? Tôi nói cho cậu biết, như vợ cậu bây giờ, nếu lại bị sẩy thai thì sau này có muốn mang thai cũng rất khó. Hừ! Đợi lúc vợ bụng lớn thì cũng chỉ biết hỏi han ân cần vài câu, ngu xuẩn. Cả một lũ đều không biết, ba tháng đầu mang thai mới là nguy hiểm nhất, cần chú ý nhất! Tôi nói cho các cô các cậu biết, đừng có nghe những lời tôi nói từ tai trái qua tai phải, sau này lại chạy vạy theo tôi!
Bác sĩ trung niên nói như nã pháo, nói không ngừng lại để thở, Thư Tâm định xen ngang cũng không được, mỗi lần chỉ hơi nghiêng người về phía trước thì đã bị bác dĩ đè lại, đến độ mặt Thư Tâm đỏ bừng, không nhịn được mà khẽ liếc qua sắc mặt Boss, chỉ sợ anh mặt lạnh tay, đẩy gọng kính vàng rồi chậm rãi nói: “Trợ lý Thư, đề nghị cô chú ý đến danh dự của tôi”. Hoặc thảm hơn là nói thẳng một câu: “Trợ lý Thư, nếu cô đã quý giá như vậy thì về nhà chăm sóc con cái cho cẩn thận, từ nay về sau khỏi cần đến công ty nữa”.
Công ty như AC người muốn vào xếp thành hàng dài, thực ra Thư Tâm rất sợ việc mang thai sẽ ảnh hưởng đến công việc của mình.
Cô không thể đã mất đàn ông rồi còn mất luôn cả việc được.
Con của mình… Vốn rất vui mừng khi biết tin có con, không ngờ lại trở thành gánh nặng.
Cô không thể không nghĩ, nhân lúc mới mà dứt khoát phá thai. Chỉ là… dù sao cũng là con mình, đứa con mình luôn chờ đợi, nếu bảo cô ra tay quả thực cô vẫn không đành lòng. Huống chi cô cũng không nuốt trôi cơn tức này được
Chẳng phải Trần Gia Lạc muốn có con sao? Cô muốn ly hôn rồi đường đường chính chính ném giấy xét nghiệm thai vào mặt anh ta.
Không được ngắt lời, Thư Tâm cũng chỉ đành bất an nhìn Boss, nhìn nửa ngày cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: vẫn may, hình như không giận nhưng mà… nghe rất chăm chú?
Chỉ trong chốc lát Thư Tâm thất thần, bác sĩ đã chuyển từ nội dung mắng mỏ sang dạy dỗ cần chú ý những điểm gì, thậm chí cả cách điều dưỡng sau này.
Điều này hiển nhiên là nhờ công Boss, nghe rất chăm chú không nói xen ngang, thỉnh thoảng hỏi thêm hai câu trên phương diện chăm sóc thân thể cho phụ nữ có thai, cuối cùng sắc mặt bác sĩ kia cũng dễ coi hơn một chút.
Nghĩ lại dù sao cũng không phải chỉ có một người bệnh như vậy, bác sĩ lại đẩy gọng kính đen mà tổng kết:
- Chú ý giữ gìn sức khỏe! Phụ nữ phải tự biết yêu quý bản thân, biết chưa?
Thư Tâm vội vã gật đầu như giã tỏi, thậm chí quên cả giải thích rõ sự hiểu lầm của bác sĩ, bác sĩ gõ gõ bút cũng chẳng ngẩng đầu lên:
- Gọi người kế tiếp hộ tôi.
Thư Tâm mỉm cười cảm ơn bà rồi đứng dậy, cùng Boss một trước một sau đi ra, vừa mở cửa thì cả người đã cứng đờ
Ngoài cửa, Trần Gia Lạc đang cẩn thận đỡ Vương Hiểu Hân, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thấy Thư Tâm, lại thấy đằng sau cô là một người đàn ông, còn chính là người đàn ông trên xấp ảnh kia.
Sự kinh ngạc qua đi, Trần Gia Lạc đột nhiên ngẩng đầu nhìn ba chữ “khoa phụ sản” trên cửa rồi lại nhìn Boss mà điên cuồng, phẫn nộ:
- Là mày! Là mày đúng không! Chính vì mày mà Thư Tâm mới đòi ly hôn với tao!
Anh buông Vương Hiểu Hân ra, vội nhào tới phía Boss rồi nắm chặt chiếc áo vest xa xỉ của Boss, tay nắm chặt đến độ đỏ ửng lên, mặc kệ có đau hay không.
- Mày là thằng khốn! Dám quyến rũ vợ tao!
Tiếng quát này vô cùng chói tai khiến tất cả mọi người trong hành lang đều nhìn qua. Thư Tâm giận đến run người nhưng lại thấy Trần Gia Lạc đã vung tay lên đánh Boss.