Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Mị Cơ, xử lí bọn nó.”
Giọng nói cực kì lạnh lùng tàn nhẫn từ trong một chiếc xe hơi sang trọng vang lên, người đàn ông nói chuyện nhìn vài tên đàn ông ở ngoài cửa sổ, trong mắt tràn ngập chết chọc.
“Vâng------“
Chỗ ngồi bên cạnh tài xế là một cô gái toàn thân mặc bộ đồ công sở màu đen, mái tóc đen dài được buột đuôi ngựa thật cao, gương mặt trái xoan không thoa chút phấn trang điểm, nhưng vẫn quyến rũ, đôi mắt phượng xinh đẹp, sóng mũi thẳng tắp như chim ưng, đôi môi anh đào nhỏ nhắn có màu hồng nhạt, chỉ là trên gương mặt cô không có một chút biểu cảm, vẻ đẹp lạnh lùng khiến người ta không dám tiếp cận.
Động tác xuống xe nhanh nhẹn, mở một cây dù màu đen, bước nhanh đi đến chỗ vài tên đàn ông kia, không ai thấy cô ra tay như thế nào, chỉ biết là lúc cô đứng ở trước mặt bọn họ, cả ba tên đàn ông toàn bộ đều ngã xuống đất, không có âm thanh đánh nhau.
Không có tiếng súng, mọi thứ nhanh đến nổi làm người ta không tưởng tượng nổi, tóm lại cô chỉ cần dùng 3 giây đã giải quyết những tên cặn bã đó.
Tưởng Niệm không biêt chút gì vẫn như người điên mà chạy về phía trước, cô cũng không biết những phiền phức kia đã bị một người đàn ông tên là ‘Diêm Thương Tuyệt’ giải quyết rồi.
Đợi đến lúc Mị Cơ quay trở lại trên xe lần nữa, người đàn ông trong xe tao nhã giơ cổ tay nhìn chiếc đồng hồ đeo tay Rolex, có phàn tán thưởng: “Mị Cơ, công phu của cô nhìn có tiến bộ.”
Giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ làm người ta không chịu nổi.
Cô gái ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế cũng chỉ gật đầu, cánh môi hơi nhếch cũng không có mở miệng, nhưng lại bởi vì lời nói của người đàn ông, đáy mắt lộ ra chút tự tin, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt.
Thật có ông chủ là dạng người gì, thì sẽ có thuộc hạ cũng là dạng người đó, hai người này cũng như nhau lạnh tựa như băng.
Rất hài lòng với biểu hiện im lặng của Mị Cơ, đi theo hắn cũng phải giống hắn, trước giờ không nói nhiều một câu vô nghĩa.
“Theo sau.” Vẫn như cũ đơn giản rõ ràng.
Tưởng Niệm chỉ biết là muốn sử dụng hết sức lực để chạy, vẻ mặt khủng hoảng, thậm chí cả người còn hơi run, không biết là do mắc mưa mà có chút lạnh run, hay là bởi vì sợ, lúc này cô chỉ nghĩ phải nhanh chóng rời đi, nếu không bị bọn họ đuổi đến thì xong rồi, cơn mưa này thì to trên đường lại không có người nào.
Lỡ như..........
“Két------“ một tiếng, một chiếc Maybach 62S ngang ngược mà dừng ở bên cạnh Tưởng Niệm.
“A---“ bất ngờ bị tiếng phanh xe dọa sợ làm Tưởng Niệm hét lên một tiếng kêu thảm, cũng bởi vì phản ứng thái quá mà dẫn đến túi xách rơi xuống mặt đất trong vũng nước.
“Lên xe.”
Tưởng Niệm đang chuẩn bị mở miệng chất vấn thì ngẩng đầu lại nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng ngồi trong xe, gương mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt trở nên tái nhợt, hai mắt cũng không ngừng trừng lớn, đôi chân cũng vô thức lùi về phía sau.
“Anh?!”
Một tiếng ‘anh’ làm người đang ông đang lười biếng ngồi trong xe phút chốc thân thể cứng ngắt, hai con ngươi tựa như sói cũng hơi híp lại một chút, trong mắt càng tăng thêm vẻ băng lãnh rét thấu xương.
Mười năm rồi! mười năm trước cũng có một cô gái nhỏ luôn luôn đi theo sau lưng hắn vẻ mặt dịu dàng gọi một tiếng: “Anh.”
“Anh, mẹ nói chìa khóa này cho anh, sau này chúng ta chính là người một nhà.”
“Anh, em không đi được, anh có thể cõng em không?”
“Anh, sau này em cũng yêu anh!”
“Anh, em thật sự không cố ý, xin lỗi….”
Bắt đầu từ lúc nào, quan hệ giữa hai người họ rạn nứt, có hàn gắn cũng không được.
Cha mẹ qua đời khiến hắn cực kì bi thương, mâu thuẫn gia đình vừa được hóa giải, để hắn có thể thực sự có được tình yêu thương của cha mẹ, thực sự có một mái ấp gia đình, nhưng ông trời cũng bày ra cho hắn một trò đùa lớn đi! bởi vì sự tham lam vô tri của cô, một vụ tai nạn giao thông, đã hủy đi tất cả mọi thứ.
Hắn và cô không thể trở lại như trước kia nữa rồi
(editor tự an ủi: cái này gọi yêu nhau lắm cắn nhau đau >< )
Nhìn gương mặt nhếch nhát của cô, mi tâm của Diêm Thương Tuyệt nhíu lại, tạo thành một điểm nhô lên nhỏ trông như ngọn núi, đôi môi mỏng lại hấp dẫn lúc khép lúc mở mà nói: “Lên xe.”
Sửng sốt nhìn hắn, tiếng nói mê người này giọng nói chân thật vang lên bên tai, vẫn là lạnh lẽo khiến người ta run rẩy, trên mặt không có chút biểu cảm, nhưng vẻ anh tuấn vẫn rõ ràng như vậy.
Lên xe?! Hắn muốn làm gì? Muốn bắt đầu trả thù sao?
Tưởng Niệm lắc đầu một cái, cắn chặt môi dưới, liên tục lùi về phía sau, không muốn, cô không muốn ở cùng với hắn, hắn đã không còn là người anh đã từng sẵn lòng cõng cô chạy khắp núi rồi.
Cô-----sợ hắn, bởi vì hắn không còn là người anh có thể ôm cô kể cho cô nghe những câu chuyện xưa, cũng không còn là người anh cùng cô gánh nước trong đêm khuya nữa rồi. Cô biết hắn đã thay đổi!
“Thế nào? Sợ tôi ăn em?”