Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Có một số người nhất định không thể sống cùng nhau cả đời, thế nhưng loại cảm giác như thế đó lại có thể cất giấu trong lòng cả đời, không cần nói, chỉ cần một ánh mắt, bạn liền cảm nhận được tình yêu sâu đậm của anh ta, vì cậy có được và mất đi có lẻ chỉ là một loại hạnh phúc khác.
[email protected]@@----
Sau khi Tưởng Niệm đi, trong phòng bệnh yên lặng tựa như không còn sự sống, hai người cũng không biết mở lời thế nào, An Nguyệt Lê không di dời tầm mắt chỉ là chăm chú nhìn Hồ Tiểu Miểu, tựa như muốn nhìn thấu cô.
Cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, bởi vì đè nén cơn giận, trước trán nổi lên một vài gân xanh.
Cuối cùng Hồ Tiểu Miểu bình tĩnh lại chỉ là lặng im nhìn bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời vẫn sáng chói như thế, làm người ta cảm thấy ấm áp như thế, nhưng lúc này cô chỉ cảm thấy cả người rét lạnh.
“Nói đi! Em định làm thế nào?” Cuối cùng An Nguyệt Lê phá vỡ bầu không khí lạnh lẽo này, hắn biết phải chuyện này phải nhanh chóng giải quyết một chút.
Vừa đi đến lầu dưới Tưởng Niệm mới phát hiện không mang theo túi xách, cúi đầu thất vọng lại đi về phía cầu thang: “Mình quả thật đần hết biết.” (>"<)
“Làm thế nào? Dĩ nhiên là bỏ đi rồi!” Nở nự cười tự giễu, quay đầu nhìn vẻ mặt lạnh như băng của An Nguyệt Lê, cô trả lời như chuyện đương nhiên.
(==’’ cha này giỏi làm mặt lạnh ghê!! Ghét)
Mặc dù nhìn qua nói thật nhẹ nhõm, nhưng chỉ có bản thân cô biết lòng của cô, đang rỉ máu.
“Anh….”
Vốn định nghiêm khắc mắng cô một trận, ai khiến cô không có đầu óc như vậy! Xảy ra chuyện như vậy lại đi giấu hắn, đây cũng là con của hắn mà! Nhưng lời của hắn vừa muốn thốt ra lại bị vẻ thản nhiên trong mắt cô làm chấn động.
Lẻ ra lúc đầu vẫn còn hoài nghi mục đích của cô, nghi ngờ đây không phải do cô sử dụng thủ đoạn, nhưng lời nói cùng cử chỉ vừa rồi của cô khiến hắn do dự không quyết định, hơn nữa từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đối với cô, hắn vẫn rất hiễu rõ, lời nói đêm đó cũng chỉ vì muốn cho mọi thứ trở về như trước, dù sao hắn cũng sẽ không vì cái gọi là ‘tình một đêm’ mà chịu trách nhiệm với cô, hắn, chỉ muốn cắt đứt nguyện vọng gởi gắm của cô, cho nên hắn sẵn lòng tin tưởng, cô không phải loại con gái lòng dạ thâm sâu.
Rốt cuộc thì trong chuyện này có gì hắn không biết? hắn cảm thấy đây giống như một âm mưu! Nhưng người ở phía sau hành động là ai? Tiểu Miểu? Không! Sẽ không phải cô! Vậy cuối cùng là ai? ( còn ai vào đây…hắc )
“Nhưng anh là cha của đứa bé, chuyện này em cũng phải cùng anh bàn bạc một chút chứ? Sao có thể một mình chạy đến bệnh viện?” An Nguyệt Lê nhìn vẻ mặt ‘vân đạm phong khinh’ (==” hờ hững) của cô, nhịn không được gầm nhẹ nói.
Nào ngờ những lời này đúng lúc bị Tưởng Niệm ở ngoài cửa nghe được, vốn muốn dọa cho bọn họ giật mình, cho nên cô nhẹ bước bước chuẩn bị kêu to “a” một tiếng, bởi cô nghĩ muốn làm ấm bầu không khí có chút đi xuống vừa rồi một phen, cho nên ‘tâm chơi’ nổi lên.
Nhưng lúc nghe đến lời nói của An Nguyệt Lê, tay cứ như bị cố định vậy, dừng lại giữa không trung, đôi mắt sáng không ngừng mở lờn, sắc mặt cũng càng ngày càng tái nhợt.
Lúc này, hiển nhiên là bọn họ dọa cô giật mình!
Đứng tại chỗ như khúc gỗ, vẻ mặt kinh hãi, trong đầu ầm ầm đều là câu nói kia của an Nguyệt Lê ‘anh là cha đứa bé’.
Tại sao có thể như vậy? Lúc này là tình cảnh gì? Cho cô một sự ‘kinh ngạc’ không chút vui vẻ.
Người đàn ông vẫn luôn miệng nói phải bảo vệ cô, muốn dùng cả đời để chiều chuộng cô khiến người con gái khác mang thai rồi!?
Tình tiết ‘cẩu huyết’ cỡ nào? Vui mừng mả đọa chết người cỡ nào? Người đàn ông nghĩ một đằng nói một nẻo cỡ nào? Bạn bè biết rõ ở sau lưng bắn lén cỡ nào?
“Cha?! Anh có thể chịu trách nhiệm với em sao? Anh có thể tổn thương em ấy sao?”
Như là nghe được câu chuyện thật buồn cười, Hồ Tiểu Miểu nở nụ cười mà nước mắt cũng chảy không ngừng, cô lớn tiếng phản bác, trong lòng cảm thấy thật sự đáng buồn. Hắn nói đường hoàng như thế, nhưng hắn có thể làm tổn thương đến người con gái hắn che chở như bảo bối kia sao?
Sẽ không! Hắn sẽ không! Nếu sẽ không thì cũng không cần nói những lời nói làm cô vọng tưởng, cô đau không chịu nổi rồi!