Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vĩnh Hưng lần đầu thấy bộ dạng này của hắn, bất an lùi ra sau chạm phải vành dựa ghế ngồi nhưng Đàm Hiên dường như không muốn dừng lại, mới mấy giây đã ép hắn sát mép ghế đến mức khó thở.
Hắn biến sắc: "Ngươi cmn là chó cùng rứt giậu à?"
Giọng Đàm Hiên bỗng nhiên rất trầm, bất giác có cảm giác hơi tà mị: "Người muốn thần thế nào thần liền trở thành thế ấy."
Y phục của Vĩnh Hưng vẫn là bộ đồ vũ cơ kia nên cái tay to thô ráp của Đàm Hiên cực kì dễ dàng mơn trớn đùi hắn. Vĩnh Hưng rùng mình, nghiến răng nói: "Ta muốn ngươi thành con chó động dục bao giờ?"
"Ah hức-" Ngay khi hắn vừa dứt lời, cái tay không an phận kia đã ở giữa hai chân hắn làm loạn, Đàm Hiên thế mà nhếch môi cười khiến Vĩnh Hưng cảm thấy vừa sợ vừa xa lạ: "Vậy người mặc bộ y phục lẳng lơ này để làm gì?"
Vĩnh Hưng: "..."
Thái tử gia của chúng ta kinh nghiệm làm S đầy mình, chưa bao giờ bị người khác nắm quyền chủ đạo đang vô cùng sốc.
Hắn không có máu M, bị "dirty talk" chẳng những không hứng lên mà ngược lại sâu sắc cảm giác tôn nghiêm bị đả kích trầm trọng. Hắn tức giận đẩy Đàm Hiên ra: "Cút đi!"
'Xẹt' Nhanh như chớp hắn bị lật úp lại, đoạn dây đỏ diễm lệ trên bàn thoắt cái đã buộc hắn thành bộ dạng xấu hổ, Đàm Hiên như bị đoạt xá, chẳng những dám vô lễ với chủ nhân của mình còn rất nỗ lực bày ra dâm uy.
"Ha hức, ta, ha, ta cmn, ngươi thực sự muốn chết à?"
"Làm chết người."
"Ngươi! Ngươi! Tức, tức chết ta oahuhu."
Bỗng nhiên Vĩnh Hưng gào lên khóc lớn một trận, Đàm Hiên lập tức luống cuống ôm hắn lên dỗ như dỗ con, thái độ bất tuân vừa rồi biến sạch, vẻ mặt lo lắng vội vàng xin lỗi: "Đừng khóc, thần xin lỗi, là lỗi của thần, người đừng khóc."
Vĩnh Hưng vùi đầu trong ngực Đàm Hiên, vừa khóc vừa mắng: "Ngươi đm to gan lắm, dám cưỡng hiếp cả ông? Huhu, hôm nay tôn nghiêm của ta đều bị ngươi đạp đổ rồi! Ngươi có vui không hả đồ khốn mặt người dạ thú này?"
Đàm Hiên vuốt tóc hắn, cảm thấy tội lỗi đầy mình: "Thần xin lỗi, thần thật sự không muốn bất kinh với người nhưng so với điều đó thần càng sợ mất người hơn."
Vĩnh Hưng thút thít tố cáo: "Nói lời đường mật thì cái thứ bên trong người ta đừng có to ra, mất hết cảm xúc."
Cận vệ yêu quý của hắn không có lời biện minh, ngược lại còn câu dẫn hắn: "Điện hạ, tiếp tục được không?"
"Ờm,... được."
Lăn lộn điên đảo cả buổi trời, bấy giờ Vĩnh Hưng và Đàm Hiên hòa thuận trong bồn tắm, hắn hưởng thụ sự chăm sóc của Đàm Hiên, cái mỏ thảnh thơi thao thao bất tuyệt: "Xuyên nhi nói trước kia Tằng Duyệt bị thất lạc, năm trước mới nhận tổ quy tông thôi. Có điều rõ ràng ta nghe phong thanh năm đó Tằng phu nhân mang thai nam tử, sao thất lạc một hồi lại biến thành nử tử rồi? Nghĩ làm sao cũng thật đáng ngờ. Ta cảm thấy chuyện Tằng lão đầu yếu sinh lý đó vì bí quá hóa liều chọn ra người giống cái mặt mình nhất rồi tống cho ta để duy trì vị thế gia tộc cũng nên."
Tằng gia tuy không phải là danh gia đáng nể nhất trong kinh thành nhưng cũng nằm trong lục đại gia tộc lớn nhất Thần quốc, nhưng vị trí đó cho tới hiện tại đang lung lay khó giữ, mà nguyên căn là do Tằng gia chủ.
Tằng gia chủ thời trẻ là một tên ăn chơi trác tán, tuy không phải vua chúa gì nhưng cũng rất xứng đáng nhận được một tiếng chửi "hoang dâm vô độ", dù khi đó lão đã cưới Tằng phu nhân và bà ấy đang trong thai kì nhưng lão vẫn chứng nào tật nấy đi đến kỹ phường mua hoa bắt bướm. Nhà mẹ Tằng phu nhân là danh gia vọng tộc đứng hàng ba có thế lực cực lớn trong quân doanh nổi tiếng máu chiến - họ Tạ. Vì vậy chuyện này khi bị phát hiện lẽ hiển nhiên không thể dễ dàng bỏ qua được, đứng đầu Tạ gia - phụ thân Tằng phu nhân không nói hai lời, một phát cắt đứt đường sinh sản của Tằng gia chủ mịa nó luôn.
Đáng nói là đến đời Tằng gia chủ, bọn họ chỉ còn một nữ nhân trong cung còn khả năng sinh con nối dỗi tông đường nhưng lại không được sủng ái, vị Tằng tiểu thư đó khó khăn lắm mới gài được Vĩnh Hiếu hoàng đế lăn lộn, mang thai Vĩnh Bình. Tằng gia bấy giờ chỉ có hai đứa trẻ, tuy nhiên đồng thời gian đó, đứa trẻ duy nhất của dòng chính vừa được Tằng phu nhân sinh ra chưa thấy mặt mũi đã bị bắt đi, không rõ sống chết.
Mấy chục năm sau, đứa trẻ được chuẩn đoán là nam tử đó đã trở về với hình hài nữ nhân mang tên Tằng Duyệt.
Đàm Hiên lắng nghe nhưng không hứng thú cho ý kiến, chỉ lo chuyên tâm chùi lưng cho Vĩnh Hưng. Vĩnh Hưng biết thừa cái nết của hắn, ra lệnh:
"Ngươi cho người đến nơi Tằng Duyệt sinh sống trước kia điều tra thật cận kẻ cho ta."
"Tuân mệnh."
...
Thấm thoát trôi qua, sau đoạn thời gian sống dở chết dở trong tay Lâm Anh cô cô, ngày dự thi đầu tiên cũng đã đến. Hôm nay, Trương Viễn Hoài mang trọng trách nặng nề trên vai đi tranh hạng với con gái nhà người ta.
Ngày này đối với Thần quốc vốn đã long trọng, nhưng vì có thêm sự "thăm hỏi" đặc biệt của các sứ thần Vũ Khuynh quốc nên càng không thể coi thường.
Trương Viễn Hoài nhận được tin từ Vĩnh Hưng biết rằng Ly tướng quân vẫn đang gấp rút về kinh.
Lão Ly cha hắn không đến kịp, hắn không biết nên vui hay buồn. Ngẫm lại dù gì thì đất nước lâm nguy vẫn có vẻ khá hơn so với chuyện bị vạch trần mang nhục rồi bắt về, nên hắn thất đức chốt rằng ông già nhà mình đến chậm một chút cũng không sao.
Bỏ qua chuyện binh sĩ quá đông và mặt mũi khó ưa của bọn sứ thần, các tuyển thủ dự thi toàn là nữ nhân đương độ tươi ngon mơn mởn nên thằng đực rựa có bệnh ám ảnh những bông hoa của đất nước như Trương Viễn Hoài chưa gì đã bị không khí áp bức này làm cho ngộp muốn chết.
Đoạn đang lúc tìm chỗ tránh né đám đông, Trương Viễn Hoài không may chạm mặt thất công chúa, hắn lười nhìn dáng vẻ hách dịch ngông nghênh của nàng, sự chú ý đều đặt lên người thiếu nữ đi bên cạnh.
Người đó khá cao, khuôn mặt xinh đẹp cũng đẹp thường thôi nhưng khí chất băng sương ngạo tuyết mới là điểm đặc biệt không lẫn đâu được của nàng.
Hmm, nhìn ngạo khí này, ngoài cốt cách cao quý xuất phát từ thân phận, có lẽ còn do tính cách lãnh cảm trời sinh.
Từ sớm hắn đã biết người trực tiếp dạy Vĩnh Bình là đệ nhất vũ cơ đương nhiệm nhưng chưa từng nghĩ nàng lại lạnh lùng vương giả thế này, thật sự khác xa cảm giác Hoa Hà mang đến.
Hắn giật giật mi mắt, lẩm bẩm: "Chưa gì đã cảm thấy được mùi biến rồi."
Vĩnh Bình hất mặt đi qua Trương Viễn Hoài, Trương Viễn Hoài cảm tạ trời đất đi chỗ khác.
Dù gì con nhỏ này trong lòng Vĩnh Thương cũng có vị trí ít nhiều, nếu hắn nổi điên giết nàng thì chẳng phải mối quan hệ giữa họ càng ngang trái sao?
Hắn an vị một chỗ, bắt đầu xem biểu diễn.
Là vòng loại nên không khỏi lọt vào vài người thể hiện không tốt, nhưng xuất sắc càng không thiếu. Lại nói đến thất công chúa Vĩnh Bình, nàng ta cậy vào tư lịch xịn mà không cần bóc thăm, tùy ý chọn lượt thi. Có điều lần này phải khiến nàng thất sách rồi.
Vĩnh Bĩnh rất có tự tin áp trục, cho đến khi Trương Viễn Hoài lên sàn.
Vốn tưởng chiều cao nội trổi so với nữ nhi của hắn ít nhiều cũng gây cản trở, tay chân múa không đủ lực một cái tư thế liền xấu ngay, ai ngờ hắn có thể uyển chuyển mà uốn éo như vậy. Cuối cùng thì Viễn - hàm hồ - Hoài nói cũng chẳng sai, quả thực là hắn phải lắc hông thật, mặc dù phen này không tốn sức mấy nhưng rất cầu kì, cũng không khiến hắn tình nguyện như chuyện kia kia~~