Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Căn Bệnh Mang Tên Em
  3. Chương 7: Tắm uyên ương? (1)
Trước /8 Sau

Căn Bệnh Mang Tên Em

Chương 7: Tắm uyên ương? (1)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Anh... anh, nếu không phải anh là người đã cứu sống tôi thì tôi đã một phát giết chết anh “

Lạc Vô Song ôm lấy miệng mình, hàng nước mắt lăn dài trên má. Tên đàn ông đáng ghét này, cô ghét hắn, ghét hắn huhuhuhu

” Vô Song, tôi nói sai rồi, em đừng khóc nữa “

Lạc Vô Song thấy bộ dáng khua tay múa chân của anh, nhịn không được khóc càng lớn hơn. Cô muốn cho anh biết sự lợi hại của cô, sự lợi hại của những giọt nước mắt thần thánh của phụ nữ.

Còn bên kia, Diễm Kì bối rối, anh không thể tưởng tượng nổi là cô sẽ khóc, nhìn những giọt nước mắt đã thấm đẫm đôi mắt của cô, hắn thật đau lòng muốn chết. Ôi, ôi hắn phải làm sao đây a???

” Hahaha, Diễm Kì, bộ dạng của anh trông thật tức cười, tôi... tôi “

Hàm răng cắn chặt lấy môi, Diễm Kì cảm thấy đầu mình sắp bốc khói đến nơi rồi. Người phụ nữ này vậy mà gạt anh

” Diễm Kì, tôi nói cho anh biết, thật sự là tôi muốn một phát đạp chết anh, anh... vậy vậy mà lại bảo tôi là sắc nữ, nếu nếu như anh không phải ân nhân cứu mạng tôi, thì tôi sẽ giết chết anh “

Ân nhân cứu mang cô? Không phải chứ? Anh mà lại là người tốt thế chắc, có lẽ nếu như ai đó bị làm sao anh cũng sẽ chỉ cắn răng cứu người phụ nữ ồn ào trước mắt này thôi, còn những người khác??? Hừ, thật nằm mơ giữa ban ngày

” Em nói tôi là tôi cứu em? “

” Đúng vậy, chẳng lẽ không phải sao? Trong tiểu thuyết ngôn tình không phải là nam chính cũng gặp nữ chính trong lúc hoạn nạn rồi anh hùng cứu mĩ nhân sao? Sau đó anh ta liền nói là: Em định phủi mông bỏ chạy sao? Em hãy nhớ rằng tôi là người đã cứu mạng em. Từ từ, từ từ đã nếu như sự thật là như vậy thì chẳng lẽ anh cứu tôi từ chỗ chết ra vì anh yêu tôi sao? Không, không được, tôi không thể lấy thân báo đáp anh, hay, hay là vì lòng tự trọng của chính mình nên nên anh không dám nói ra tôi là ân nhân của anh, là người đã cứu sống anh, mà thay vào đó nói rằng anh cứu tôi. “

Diễm Kì bày ra một bộ mặt thốn không thể thốn hơn mà nhìn chằm chằm Lạc Vô Song, anh thật sự muốn bóp chết người phụ nữ này để xem thử trong não cô có gì, kiểu suy luận “ logic “ này thật là... cái gì mà nam chính vì yêu nữ chính, à mà có lẽ là đúng, anh cũng là vì yêu cô nên mới có lòng giúp cô thoát khỏi vị hôn phu cạn bã kia, còn từ nam - nữ chính này, anh thích.

” Có phải anh cảm thấy tôi rất thông minh không? Ôi thôi, anh không cần phải khen tôi đâu, tôi biết là mình thông minh từ bé mà haha “

Diễm Kì: “...”

Nhìn vẻ mặt đắc ý từ trên nhìn xuống của cô, môi anh hơi cong lên một đường cong hoàn mĩ, bàn tay rắn chắc lặng lẽ dơ lên, kèm theo đó là những giọt nước rơi xuống. Ôm lấy eo thon nhỏ của cô gái đang để linh hồn bay lên trời kia, kéo xuống.

” Bùm “

Cô trừng lớn đôi mắt của mình lên, khuôn mặt không thể tin nổi nhìn người đàn ông đang mỉm cười dịu dàng trước mắt kia. Vài lọn tóc ướt sũng dán chặt vào khuôn mặt tuấn tú mê người, vòm ngực rắn chắc không tì vết, anh nghiêng người tựa vào bồn tắm, nhìn cô.

” Vô Song, em không cảm thấy là rất không công bằng khi đứng trong phòng tắm mà nói chuyện với người đàn ông tuấn tú mê người đang khỏa thân sao? Hôm nay tôi thật sự đã lỗ vốn rất nhiều nha, em đã nhìn hết của tôi rồi “

Nói xong, đôi mắt còn hơi nhếch lên, bộ dạng cao ngạo nhìn bộ ngực cao vút bị thấm nước của cô. Mỉm cười một cách ái muội.

Quảng cáo
Trước /8 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cơn Gió Lớn Có Chốn Quay Về

Copyright © 2022 - MTruyện.net